Collection “Viết tiếp thơ ơi”
TỰA
Làm thơ còn hơn cả thiên chức nghệ sỹ, đó chính là sứ mệnh, chàng Danko thắp ngọn đuốc bằng trái tim rực lửa. Viết tiếp thơ ơi và biển cả thơ ca vẫn mãi mãi còn một dòng thơ mênh mang bất tận đổ về. Tập thơ này cảm tác từ một người phụ nữ tuyệt vời.
Cảm ơn đã đọc tập thơ.
Nguyễn Phước Lộc
2011-2016
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
(Thương tặng Thu Hằng).
Em sẽ quên ngày ấy ghế đá ngỏ lời yêu
Câu thơ dìm tận đáy lòng
Chị hiểu làm gì, em muốn chị quên em
Hằng ơi, em chẳng bao giờ thành chị gái của anh
Lời tình tứ thuở nào, giờ ngượng ngùng hai tiếng chị em
Mười mấy năm muộn màng, trời thương đỏ mắt
Em không ngán thời gian nhanh như làn tên xẹt
Số phận do mình định đoạt ở trong tay
Nếu một lần gặp lại
Có khi nào chị thành vợ của em không?
Nhưng chị à, em vẫn muốn chị quên em
Theo em làm gì, nệm chẳng ấm hơn đâu
Em không chắc mình sống đến lúc bạc đầu
Để ôm chị vào lòng niệm bài thơ áo lục
Thân mình đã trót long đong sao còn thương cho chị
Buồn cười lắm phải không, cho gã đa tình
Mình phải vui lên cho người ta đừng khóc
Nước mắt là gì, men rượu hóa thành hơi.
◦◦◊◦◦
Anh không phải nhà thơ
Anh xác nhận lời này như tình yêu đối với em
Trời ban tặng mỗi người
Vài bài thơ làm nhựa sống cho tình yêu
Cho chính nghĩa trường tồn qua năm dài tháng rộng
Dù đôi khi leo lét như ngọn đèn giữa cơn bão tố
Dù đôi khi sáng lòe như chính ngọ đông phương
Nhưng không bao giờ tắt.
Cảm tạ đời cho ta sinh buổi thái bình thịnh trị
Nên trong lòng không mang nỗi u uất nhân sinh
Nên câu thơ nào cũng hài hước đáng yêu
Bão tố mưa giông chẳng qua chỉ là sóng gợn trần ai
Nhưng mỗi thời đại đều có bao điều trăn trở
Như bài thơ viết còn dang dở
Chúng ta hãy làm những dòng gạch nối
Thế hệ sau này hãy quên đi mà viết tiếp
Anh sẽ thảnh thơi mà hôn em mải miết
Nên hơn trăm bài thơ đâu phải là anh viết
Là lời mặc khải của thiên nhiên.
◦◦◊◦◦
Ta nghe đền thờ Kiếp Bạc
Tướng quân gươm trần sáng quắc
Người ơi hoa lài mộc mạc
Kiếm sắc cần có bao da (1)
Thiên thư hát động hoa vàng
Bài thơ lật đã sang trang
Linh thiêng cha ông phù trợ
Cho ta đi nốt quãng đường
Ta nghe đền thờ Kiếp Bạc
Tướng quân căn dặn sau này
Kiếm sắc tài nguyên đúc lại
Linh hồn nằm ở bàn tay
“Linh hồn nằm ở đôi tay”
Tướng quân căn dặn câu này
Kiếm sắc vùi trong giấy lộn
“Anh hùng không có võ công”. (2)
-
(1) “Kiếm sắc phải có bao” là lời của thánh tăng nói với vị võ thánh Hoàng Phi Hồng trong truyện tranh “Hoàng Phi Hồng”.
(2) Tôi mượn câu văn “Anh hùng không có võ công” của tác giả Sài Vũ Cầu trong “Mưu Lược Gia Tinh Tuyển - Chính Trị Mưu Lược Gia - Đường Cao Tổ”.
◦◦◊◦◦
Mỗi lần nhớ đến chị
Em khóc trong nụ cười
Sao mình ngô sắc vậy
Chị đã lớn tuổi rồi
Chị đã lớn tuổi rồi
Nhưng trăng còn chưa lặn
Để em ngồi em nặn
Có một nàng búp bê
Em như còn mới lớn
Yêu chị mối tình đầu
Gởi hồn vào trang vở
Úp mặt vào trang thơ
Em yêu màu cổ tích
Nơi vùng đất ban sơ
Người lớn không biết chữ
Trẻ con thích làm thơ
Chị cùng em rong ruổi
Mây bay lạc lối về
Bao nhiêu là ý vị
Trên từng bước mình đi
Tiếng cười chị trong trẻo
Rôn rang một khoảng trời
Chùm hoa cài trên áo
Lâu lâu lại mỉm cười.
◦◦◊◦◦
Gặp nhau khó lắm người ơi!
Xa nhau như gió bứt rời cánh tay
Mưa dầm, nắng tắt, đêm dày
Con tằm lăn lộn tơ đầy rồi thôi
Bây giờ ngọn nến không còn thắp
Thì lệ còn đầy mắt nữ nhi?
Em còn tre trẻ xinh như mộng
Nỗi buồn có đến cũng mây bay
Lòng ai gương kính bụi hải hà
Nhờ em lau nhẹ nguyệt tình ca
Bồng lai xa lắc như trong mộng
Mà giữa đời thường vui lắm a!
-
(*) Thoát dịch từ bài thơ Đường “Vô Đề” (Tương kiến thời nan biệt diệc nan) – Lý Thương Ẩn.
◦◦◊◦◦
Chàng viết bài thơ tặng nàng
Ta-go (1) gảy đàn đợi nắng ban mai
Nàng im lặng bên lầu liễu phớt sang thu.
Chàng hát tình ca tặng nàng
Tráng sĩ rơi cốc bên hồ rồi tự hỏi vì sao
Nàng im lặng bên lầu ngắt đóa mai khôi.
Chàng diện bảnh gặp nàng
Diễn viên xứ Hàn đỏ ửng môi thơm
Nàng im lặng bên lầu hôn mỏ chim non.
Chàng hỏi nàng:
“Em có còn tình tạ khách đường xa?”
Nàng không trả lời
Nụ cười bén mỏng trên môi lại rất tình.
-
(1) Thi hào Ấn Độ Rabindranath Tagore.
◦◦◊◦◦
Ý tưởng bùng lên
Muôn ngàn đóm lửa
Khách hàng điện tử
Yêu thích hàng gì?
Mười năm khổ luyện
Trí cùng lực tận
Đôi dòng bút lộng
Ngưng ở vô cùng
Bạn ơi cho nè
Bài thơ năm ngón
Phần mềm sáng tạo
Công cụ vô song
Vun đời xanh mãi
Vì chưng đã biết
Khách hàng điện tử
Mơ ngủ điều gì.
◦◦◊◦◦
Đi qua hết chặng đường dài
Tiễn người ba bận trăng cài đêm thâu
Tinh thần dịch vụ như nhau
Lời thề như buổi ban đầu trao nhau
Hai bằng sáng chế phát minh
Quà thơm kẹp một chút tình phấn hương
Bây giờ sản phẩm thành hình
Như con rô-bốt rung rinh nụ cười
Thị trường rộng lớn reo vui
Bán hàng khuyến mãi tuyệt vời mây xanh
Một là bán hệ điều hành
Hai là giảng dạy tận tình tận tay
Ba là chung đắp dựng xây
Thành trang điện tử lâu đài vút vun.
Bây giờ mời bạn đầu tư
Vốn là bảy sáu ngàn tờ đô la
Cũng từ sổ sách tính ra
Bao nhiêu con số rõ là trắng tinh
Bạn nè một cuộc bình minh
Cũng vì lợi nhuận mà mình yêu nhau.
◦◦◊◦◦
Những cô nàng ba mươi
Thích cười nên quên khóc
Nàng ơi đâu hay được
Khóc cười mộng mị thôi
Những cô nàng ba mươi
Xinh một đóa hình hài
Tuổi này thì mơn lắm
Đàn ông – cây kẹo que
-
(*) Cảm hứng từ kịch bản "Những Cô Nàng Ba Mươi" của một tác giả mà tôi không nhớ tên.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Người đem thơ lửng lưng trời
Vài câu nhăng nhít viết rồi lại quên
Khung trời họa lại mông mênh
Ước sao tả hết những bình dị thôi
Vô thanh là nói hết lời
Nhà thơ sống tận một đời phàm phu.
Đông qua xuân lại hè thu
Bốn mùa xoay tít đèn cù mới vui
Nỗi buồn trăng tỏ đầy vơi
Niềm vui như cả bầu trời ôm trăng
Người ơi hãy cứ viết nhăng
Trăm năm lạc tiếng đàn cầm bên tai
Những gì còn lại hôm nay
Trời xanh mây biếc và bài thơ hay
Tiếng đàn như giọt rượu say
Mà người gảy đã gót hài cũng không.
Đời thơ hoa nở một lần
Một ngày sẽ đến úa tàn mà thôi
Mang hương sắc đến cho đời
Người ơi hãy viết những lời gió bay
Đâu rằng uống rượu vì say
Chẳng qua chỉ để đong đầy cuộc vui
Này em cạn chén uống vùi
Để ta còn hứng viết xuôi mấy dòng
Có chàng thi sỹ lông bông
Đèo nàng nữ sỹ bềnh bồng xuống lên.
Khung trời họa lại mông mênh
Yêu người bằng cả cuộc tình tài hoa
Người ơi đừng biết đến ta
Mà thương một tiếng đàn và bài thơ.
◦◦◊◦◦
Tạ người cứu độ chúng sinh
Để ta còn biết tình hình bốn phương
Kìa trăng Hỷ nguyệt Vui đùa
Bách niên đại hiệp bốn mùa Vân du
Thanh Minh bạc trắng mái đầu
Má hồng nô nức vài câu phiếm đàm
Ơ kìa một cặp chim Loan
Trần gian biệt Phái gọi hồn cỏ cây
Thảo xong một chữ Đức dày
Phận người mỏng tựa thổi bay mái chùa
Ơ kìa còn hết hay chưa
Nàng tiên thuở ấy mới vừa Nguyên sinh.
-
(*) Các từ viết hoa là tên các học giả, nhà nghiên cứu.
◦◦◊◦◦
Những anh hùng cách mệnh
Gọi bằng không họ cũng không tên
Hòa dòng thác lũ sấm rền
Bạt kiếm sa trường bằng bản ngã chính chân
Đồng đội ơi, nếu một lần được chết vì nhau
Nắm xương này xin ném vào cát bụi quê hương
Đừng xót thương, đừng rơi lệ
Rồi một ngày anh sẽ giống như tôi.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Anh đi chinh chiến mười năm lẻ
Em hồng môi má với trăng non
Anh biết, kiếp này không gặp lại
Em cười, giàn giụa bóng đao quang
Chuyện anh hùng dời non lấp bể
Máu kẻ thù chẳng lẽ không tanh
Rừng khuya đổ máu trăng rơi lệ
Quỷ buồn chống kiếm ngóng trăng tan
Anh em cố sống đừng thương nhớ
Kiếp này thí mạng khói AK
Tấc dạ anh hùng vùi trong đất
Quỷ ngồi nước mắt thấm xương khô.
◦◦◊◦◦
(Tặng những nhà thơ và Văn Mai Hương).
Hãy yêu nhau và uống lời mật ngọt
Hớp đầy ngụm nước của trường sinh
Em có điệu đà đôi vầng nhật nguyệt
Anh có lời tình ngựa trống gà ô.
Ai đã viết câu thơ ngày xưa cũ
Mà ngờ đâu chứng nghiệm cả một đời
Qua miền quan họ ngựa ô còn rong ruổi
Phù Đổng vươn mình cởi giáp lạy mười phương.
Những nhà thơ thường ôm trăng theo cả cuộc đời
Lời sáo mòn hay diễm lệ của thi ca
Hay tình vẫn nặng cho những kẻ làm thơ
Hay năm tháng cha ông Huy Cận đã từng cảm thán
Từ Hàn Mặc, Xuân Diệu rồi đến Chế Lan Viên
Tống Đường thi và cả Nguyễn Du
Trăng còn soi sáng bao nhiêu là thế hệ
Năm ấy trăng treo ngoài cửa sổ
Nỗi buồn lơ lửng
Niềm vui tựu thành, thế mới thành thơ.
Những nhà thơ thường yêu hoa lắm
Dạ lý anh hùng hay hoàng hoa vô mộng (1)
Như chén rượu Hoàng Chương vị không còn đắng
Người bẽn lẽn ôm cả màu hoa nhỏ
Đóa tình tỉ muội vẫn là rung
Trang sách cũ đọc nốt lá thư tình
Tiếng cười chao liệng cả mùa xuân.
Những nhà thơ thường hay hoài cổ
Mà hiếm khi vung bút tới tương lai
Tôi đọc nhiều lắm những trường ca đoản khúc
Vẫn ít gặp nụ cười lóng lánh đá hoa cương
Nên yêu lắm những người thơ cách mạng
Là lời ngờ nghệch của thế tục lợi danh
Thép đúc thành người
Sống chết chỉ vì lời hứa với tương lai
Bao nhiêu hùng tài đại lược
Không bằng quả cảm chính nhân
Xin cúi đầu trước những bậc tiền nhân
Cho hôm nay bài thơ không nhỏ lệ
Mà nhuốm màu sắc thắm áo chàng văn (2)
Bài thơ chảy mãi băng băng
Qua miền ghềnh xiết vạn phần mê ly
À ơi chắp cánh cho người
Hành trang là cả bầu trời cỏ hoa.
-
(1) Câu thơ còn có phiên bản khác là “Dạ lý anh hùng hay hoàng hoa vô mệnh”.
(2) Chàng Văn còn là một bút danh khác của nhà thơ Chế Lan Viên.
◦◦◊◦◦
Người vốn đa tình nên tình gởi vào thơ
Em chính là anh trong muôn thuở đợi chờ
Đất nước ngàn năm rực hồng trên đôi má
Trong đôi mắt nhu tình người đẹp của bốn phương.
◦◦◊◦◦
(Tặng Tác gia Nguyễn Khoa Điềm).
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Có một độ người về giăng áo rét
Và thơ tình đằm thắm nét hương xưa
Ta bỡ ngỡ giữa cuộc đời hiện đại
Và thơ người xanh miết tuổi đôi mươi
Ta vẫn mong người hãy là bất tử
Còn bài thơ đất nước để thương nhau
Dẫu tháng năm như nước chảy qua cầu
Em bé lớn lên bước vào trang sách nhỏ
Lộng gió bốn phương hào hùng như trăng tỏa
Như mặt trời của mẹ giấu ở trong tim
Ngọn than hồng cháy vùi nên không tắt
Lớp lớp từng người đánh đổi với thời gian
Dẫu tháng năm như nắng táp mưa ngàn
Hay gió Lào thổi quắt cả miền Trung
Nơi chí khí đương đầu với sóng dữ
Đem tính mạng đổi thành mồi nhử
Cá cùng tôm đầy ắp cả khoang thuyền
Để mỗi chiều ngồi hát với giai nhân
Hát rằng lúa đã đơm bông
Em hãy lấy chồng để mãi thương anh.
Bài thơ thắm thoắt đã bốn mươi năm
Chuyện buồn vui nhanh nhảu như dâu bể bể dâu
Tóc của người xem ra cũng đã phai màu
Nhưng bản hùng ca vẫn còn bất tận
Mùa xuân đến hoa đào nơi nguồn cội
Cành khẳng khiu nụ nở thắm sắc sông Hồng.
◦◦◊◦◦
(Tặng Ngân).
Chiều Hồ Tây có đôi lứa ngồi ôm eo ếch
Vài cụ già lững thững dạo phong sương
Cái choàng khăn hồn hậu đỏ với hường
Trong ấp iu nụ hôn nhiều mùi mẫn.
Bầy sâm cầm mê mải chẳng muốn bay
Thuyền ngư phủ lướt dài như trong mộng
Đường trắng trẻo cậu Tây ngồi xe đạp
Chạy lòng vòng ngắm hết cả mùa đông.
Quán nước chè chùm đàn ông ngồi kháo chuyện
Chuyện đàn bà và vạn thứ linh tinh
Những buồn vui có tên là bằng hữu
Tay vỗ đùi và “chém gió” lung tung.
Bác xe ôm trang nghiêm và đứng đắn
Miệng cười tươi í ới khách đường xa
Cành đào cong đang mũm mĩm ra hoa
Cơn mưa bụi thổi qua nhiều ướt át.
◦◦◊◦◦
Ta viết lên đây những vần thơ quái dị
Khúc khích cười và hú hí với trăng sao
Nhành hoa sữa có con chim chào mào
Gọi líu lo hồn thơ dâng lai láng
Lòng đất thẳm vụt lên cao nghìn trượng
Lưỡi xanh lè chở tiên nữ ngao du.
◦◦◊◦◦
(Tặng Loan).
Hồ Tây như dải lụa
Vắt ngang buổi chiều tà
Sương phủ mờ xa xa
Cá vàng hay biết chửa?
Cá vàng không phân nổi
Nước trời ở trong nhau
Xe qua đèn xẹt lửa
Lung linh gợn bóng màu
Bán đảo hồ hởi nhô
Trông rất chi là tồ
Du thuyền trôi lãng đãng
Sóng vỗ cười hi hô.
◦◦◊◦◦
Hội nghị qua rồi người đi mãi
Nhà sàn gió lộng lợp thêm tranh
Trí lực đến cùng là tâm lực
Ve sầu cất tiếng tiễn râm ran.
Hẹn đến năm sau người trở lại
Lá vàng khua réo động rừng xanh
Đàn sữa gọi bò vàng í ới
Ba Vì tuôn mãi dải mộng lành.
Hội nghị đi rồi người tan tác
Tản mạn đôi dòng bút nở hoa
Nghe trong tiềm thức niềm trăn trở
Quá nửa đêm rồi, đã tối ư?
◦◦◊◦◦
Người đi góc bể chân trời
Về đây nghỉ giữa bốn bề núi non
Trên cành chim hót líu lo
Đất sâu giun dế nằm co ro buồn
Chừng đâu ngẩn tiếng chiều buông
Tháng năm mới biết tỏ tường bài thơ
Mấy chòm mây trắng lơ thơ
Vẩn vơ như chửa bao giờ biết bay
Tựa hồ tấc cỏ ngọn cây
Cũng vì góp mặt mà quay quắt lòng.
◦◦◊◦◦
Người đẹp sen hồng con bướm lượn
Trần gian sao cứ đẹp trêu người
Mây trắng ngàn năm bay vùn vụt
Mặt hồ lưu mãi cái xanh tươi
Gót nhẹ sen hồng giai nhân múa
Cho cả mùa hoa cũng thẹn thùng
Nghiêng nón! Trời ơi! Sao đỏ mặt?
Nắng vàng chiếu phải cái lâng lâng.
-
◦◦◊◦◦
Tiên sinh đi mãi không về
Bỏ người độc bộ lời thề non sông
Lẻ loi trên ngọn cầu vồng
Có người gảy tiếng đàn cầm tưng tưng.
Tiên sinh đốt lửa phừng phừng
Thổi bùng ma thuật biến rừng thành sông
Tài hoa phát tiết như bông
Bồng bềnh tàu thủy lượn vòng trên không
Con bò vàng ượm chạy nhong
Tiên sinh cưỡi cổ thành rồng chín chân.
◦◦◊◦◦
I. Lâng lâng.
Tú chàng đang phút lâng lâng
Gái xinh làm nhoẹt cả vầng trăng loe
Một nàng hai bé tun toe
Vợ thì bỏ mặc bên hè lu loa.
II. Quân tử.
Quân tử, khó lắm người ơi
Làm sao nốc rượu chạy chơi cời cời
Làm sao ngả ngớn lả lơi
Bên nàng thục nữ chín muồi đôi môi
Chỉ mong “iu iếc” tơi bời
Quá trời dễ ợt là người tình chung.
III. Tặng.
Người ơi tặng cụm hoa hồng
Để mình ưỡn ngực căng phồng trên “phây”
Má hồng và tập thơ hay
Giữ làm kỷ niệm những ngày muốn ham.
IV. Ngủ trưa. (1)
“Họ chào nhau ngủ trưa rồi
Mình cũng đi ngủ chút thôi trưa à”. (2)
Trưa ơi đừng nhạt môi nhòa
Để chiều còn nắng cho ta đường về.
V. Sao đêm. (3)
Nàng ngồi ghế đẩu chon von
Khung trời diễm lệ hút hồn bài thơ.
“Thưa chàng em vẫn ngồi chờ
Sao trời lấp lánh mộng mơ mắt chàng”. (4)
Hí hì anh đứng cạnh nàng
Mắt anh còn đẹp vạn lần ánh sao
Quay đầu đi lại cái nào
Muôn ngàn tình tứ thu vào mắt anh
Tén tèn vũ trụ trong xanh
Hai sinh vật lạ là mình với ta
À còn đom đóm đỏm đa
Bay qua bay lại thẹn tha thẹn thùng.
-
(1), (2) Họa bài thơ “Họ chào nhau ngủ trưa rồi. Mình cũng đi ngủ chút thôi trưa à” của một người bạn trên Facebook có biệt danh “Biển Nhớ Hoàng Hôn”.
(3), (4) Họa bài thơ “Sao đêm hờ hững cuối thu. Mây khuya sợ ngã đánh đu lòng trời. Vài ba cơn gió hụt hơi. Thì thầm chẽ lá những lời nỉ non. Thưa chàng em vẫn ngồi chờ. Sao trời lấp lánh mộng mơ mắt chàng” của một người bạn trên Facebook có biệt danh “Biển Nhớ Hoàng Hôn”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) I.
Vườn thơ hoa nở từng trang nhé!
Nụ thì e ấp nụ xôn xao
Có người vơ vẩn thơm hương sắc
Đường về ăm ắp nắng chiêm bao.
II.
Vườn thơ ơi có phải vì nắng tạnh
Nụ hồng hào lâu quá vẫn chưa bung
Anh đợi mãi dường như là rơm rớm
Cái hồn thơ sương đọng cánh hoa rung.
III.
Cái vườn thơ ấy giờ sao nhỉ!
Người đẹp đi về vẫn sớm trưa
Hãy lắng lòng mình bên hảo hớn
Ru tình bằng hai trái cà-dưa.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Em có nhớ đã cùng anh rủ rỉ
Những buồn vui, những con số rối bời
Anh chỉ nhớ đóa môi cười hàm tiếu
Răng thỏ chờ cắn ngập trái táo rơi
Em cứ mãi ngân nga những chiều diệu tưởng
Cây sấu già im ắng ngọn tà dương
Em có nghe mười năm dài cất tiếng
Bài thơ tình anh hát bốn nghìn năm
Anh chưa nghĩ mình sẽ là thi sĩ
Bài thơ tình có hát cũng mau quên
Phải vì yêu nên thốt thành châu ngọc
Trời lưu đày hay ban tặng thương sinh
Phải vì yêu hoa đỏ cũng thành vàng
Trái ấu tròn tính tính tang tang
Em hãy nghe mười năm dài thương nhớ
Bài thơ tình anh hát có hay không?
◦◦◊◦◦
Đây Hà Giang chợ tình lạc lối
Gái cùng trai thả sức hẹn hò
Có anh hùng đa đoan đắm đuối
Có thuyền quyên cánh hở rún lồi.
Vạn thuở anh hùng thông minh lắm lắm
Mà đa tình ngốc nghếch bởi nữ nhi
Lời sáo rỗng ngàn năm sao chán ngắt
Mà trời ơi đúng lắm buổi thị trường.
◦◦◊◦◦
Em ơi gió Hồ Tây cho anh cảm
Tình em một thủa ngọt ngào môi
Em lém lỉnh giấu gì trên khóe miệng
Anh nói rất nhiều nhưng để ý cũng nhiều
Anh nói rất nhiều chẳng ăn nhập vào đâu
Em ưng ửng đôi má rất bầu
Anh vờ không biết, em vờ không biết
Thầm hôn nhau trong thăm thẳm chiều sâu.
◦◦◊◦◦
CÓ CHÀNG TRAI TRẺ THÍCH CẦU LÔNG
Những giai nhân khán đài vạn tuế
“Có chàng trai trẻ đánh cầu lông”
Những tráng sĩ hùng hùng hổ hổ
Khoác vai chàng cạn chén rượu nồng
Những hiệp khách xuất thần nhập quỉ
Tặng cho chàng bí quyết võ công
Những em bé nằm mơ vụt lớn
Sánh vai chàng cất bước rủi rong
Những cụ già da mồi tóc bạc
Mơ thời trai trẻ máu chảy rần rần
Anh hùng bốn cõi phục chàng sát đất
Chỉ vì nghĩa khí với tình chung.
Nay bạn hiền tặng chàng dăm câu bảy chữ
“Có chàng trai trẻ thích cầu lông”.
◦◦◊◦◦
Anh bật mí một điều bí mật
Khi gặp em, anh đã ngoài hai trăm tuổi
Vì luyện thành Phật thủ thần công
Thủy hỏa tâm đầu
Âm dương ý hợp
Ngày cưỡi mây rong chơi bốn bể
Đêm lướt gió uống ánh trăng rằm
Bất tử trường sinh
Kim cương bất hoại
Gặp em rồi cũng hóa cậu trai ngô.
-
(*) Tên một bộ phim “Người Hai Trăm Tuổi (Bicentennial Man)”.
◦◦◊◦◦
Người bảo họa thơ vui duyên lạ
Đường thi tuyệt hảo quên mất tiêu
Phá thừa trạng luận chuyển kết
Bằng bằng trắc trắc cứ ong lên
Chịu!
Thôi thì nói đại rằng anh yêu em
Í a í a
Yêu “chít” đi được.
Người bảo họa thơ tình hấp háy
Thì anh vẽ nhé
Bóng ma mượn bộ xương người nhảy múa
Bên đống lửa bập bùng vượn nhìn lạnh gáy.
Đường xa vạn dặm
Thánh nhân ngồi lại bên đường
Nốc rượu giải sầu
Mắt mờ vì mấy cuộc bể dâu
Khủng long chạy cời cời trước mặt
Rồi cũng thành những chuyện không đâu
Những hóa thạch
Những mỏ dầu
Những sóng cát nhịp nhàng hoan ca đại mạc
Những niềm vui bất tận điện đóm tưng bừng
Những toan tính mất còn lục thao tam lược.
Này Phú Tứ chàng hỡi!
Màu thời gian đâu phải tím
Mà vô lượng màu hợp thành trắng xóa màn mưa
Ướt sũng
Trong những đêm buồn nhạc sĩ đếm mòn hơi.
◦◦◊◦◦
Xưa Trang Tử mơ hóa bướm
Khi tỉnh dậy tự hỏi rằng:
Mình hiện tại có phải do bướm mơ thành?
Anh cũng mơ mình hóa bướm
Trong cơn mơ ấy, bướm lại mơ hóa thành anh
Rồi anh mơ hóa bướm
Bướm lại mơ hóa anh
Trùng trùng điệp ảnh
Như đứng giữa hai làn gương
Vũ trụ sâu ngòm hun hút lỗ đen
Anh thả hồn mình vào trong lỗ đen ấy
Mở thêm chiều thời gian thứ tư
Quá khứ vị lai thẳng tắp một đường
Bước về quá khứ buồn vui thổn thức
Bước đến tương lai lạ lẫm kinh nghi
Bóng người líu tíu nhưng không sao chạm được
Sững nhìn hiện tại
Anh thấy mình đứng giữa hai tấm gương.
◦◦◊◦◦
Ngày xửa ngày xưa
Có cô bé bị phù thủy bắt cóc (1)
Giam vào bức tranh
Cô lớn lên
Già đi
Rồi biến mất.
Chúng ta cũng vậy
Bị số phận bắt cóc
Giam vào bức tranh cuộc đời
Lớn lên
Già đi
Rồi chết.
Nhưng có một ngày
Nàng Giáng Hương xinh đẹp
Trong tranh bước ra
Ân ái cùng trai trẻ trần gian.
-
(1) Chuyện kể trong phim “The Witches” bởi đạo diễn Nicolas Roeg, dựa trên cuốn sách cùng tên của tác giả Roald Dahl.
◦◦◊◦◦
Anh hôn đôi môi mọng đỏ
Anh sờ làn da mịn màng
Đê mê...
Êm ái...
Hãy nhéo anh một cái đi nào
Ối chà!
Ồ!
Vậy trần gian là có thật.
◦◦◊◦◦
Sĩ phu bắc hà
Lưỡi nhọn hoắc
Buồn tình văng tục vãi tứ phương
Thích quanh co và những đường vòng
Sự tinh minh đậy bằng cà pháo nổ rang
Trọng tình hơn trọng nghĩa
Từ thuở ban đầu anh hùng lập nghiệp
Tình yêu gái trinh không dễ đổi dời
Để cho người nương tựa lúc lâm nguy.
Nam kỳ đại hiệp
Thích ngang tàng phá phách
Không biết cúi đầu dưới bóng cả cây cao
Trọng nghĩa khinh tài
Sẵng sàng chơi đẹp vì cậu bạn sơ giao
Chỉ vì hợp mắt.
◦◦◊◦◦
(Tặng Trang).
Em hay nói những điều rủ rỉ
Tâm hồn đầy ánh sáng tươi vui
Nét đẹp lặn vào duyên nhỏ nhắn
Trời ban muôn vạn nẻo phúc lành.
Gặp bạn bè luôn hớn hở vui tươi
Gặp trẻ nhỏ cưng chiều
Gặp người già kính yêu
Giàu lòng trắc ẩn nên dễ khóc cười
Luôn tin cậy người nên hay tròn mắt
Cuộc đời đáng yêu luôn xanh mướt
Em – đóa hoa vàng sinh động hẳn lên. (1)
-
(1) Cảm hứng từ bộ phim "Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh" của đạo diễn Victor Vu.
◦◦◊◦◦
Nếu không khờ sẽ chẳng thành thi sĩ
Thi sĩ rồi lại chả muốn khôn ra
Xưa Lưu đại hiệp hóa nai vàng ngơ ngác
Bậc chân tình rất đỗi ngu ngơ
Yêu đếch hiểu gì!
Xuân Diệu trần tình với cả thế gian
Con nai vàng hóa ra là tưởng tượng
Mùa thu kia cũng chẳng có trên đời
Những người yêu, những chuyện tình diễm lệ
Rốt cuộc là mối tình thi sĩ với nàng thơ
Hai bóng nhỏ song hành không chung lối
Bên kia đường thi sĩ gọi nàng thơ
Bằng những bài thơ có thật trong đời
Cô bé bán diêm lấy đi nhiều nước mắt
Bao thế hệ rồi mà vẫn cứ chơi vơi
Văn hào Andersen đã thành người thiên cổ
Có còn thổn thức với chúng tôi
Bằng như bài thơ có thật trong đời.
◦◦◊◦◦
(Tặng bạn Đỗ Hồng Nhựt).
Chàng béo phị đề huề sự nghiệp
Còn đâu cái thuở cỏm còm com
Năm tháng qua đi những gì còn lại
Một vợ hiền và đến những hai con
Sự tương ứng dường như khó hiểu
Hay là chàng cố giếm mèo xinh
Này mướp này vàng này tam thể
Nam nhi cần phải sống hết mình
Ngật ngửa sông hồ say bí tỉ
Nốc rượu không cần đếm cái li
Người đẹp nếu cười ta cho tất
Một bầu tâm sự với chùm si.
◦◦◊◦◦
(Tặng Thùy Anh).
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Em tựa vào anh mặt trời đỏ ké
Trong buổi chiều sóng vỗ Belém
Say tít đêm nay có chàng thủy thủ
Ngước cánh buồm mắt mở không lên.
◦◦◊◦◦
Ai biết tình anh nói những gì
Lá vàng từng giọt chảy li ti
Bên dòng suối vắng trai ngồi đợi
Gái cười dảnh ngược cái mông xi
Bằng nước phục hưng “sô cố là”
Dầu cù là và rượu gạo nhâm nhi
Đường trần lắm bụi thì rong ruổi
Cùng xe hảo hớn gắn hai bi.
◦◦◊◦◦
Anh vẫn thường bảo sẽ biến em thành bất tử
Em dí tay vào trán anh cười ngất:
Đồ xạo ke!
Cái mặt già háp này sẽ chết trước em
Vẫn miệng lưỡi hoang đường những kẻ lắm chiêu.
Em có biết nàng thơ không?
Sống mấy ngàn năm vẫn trẻ mãi không già
Vẫn làm mê mẩn những chàng thi sĩ đa tình
Em vốn xinh đẹp lắm rồi
Biến em thành bất tử dễ như rót mật vào tai
Hay em chính là nàng thơ
Chẳng phải đã là bất tử trong khoảnh khắc đê mê?
◦◦◊◦◦
Đàn bầu chỉ có... một dây
Véo von cái thuở chàng bày cuộc vui
Thiếp thì cảm thấy quá trời
Sướng sung quên tẹt những lời cụ râu.
Đàn bầu chỉ có hai cây
Thiếp chàng hòa điệu đu dây giữa đời
Đồng xanh cỏ chấm chân trời
Con bò cũn cỡn ngoáy đuôi ỡm ờ.
Đàn bầu chỉ có ba cây
Bài cào đánh cược tình này biếu không
Ố ồ vận quá trời hồng
Vùa bao nhiêu thứ vào lòng biển khơi.
◦◦◊◦◦
Hí hì tình cái Vân Lâu
Sông Hương núi Ngự còn lâu mới buồn
Hí hì cạn chén tuôn tuôn
Chàng em diễn đạt vở tuồng yêu đương
Em cười đắc ý từng cơn
Cuộc đời một vở những toàn pháo bông
Ừ thì tình cái pháo bông
Một đời vạn mảnh hồng trần bay bay.
◦◦◊◦◦
"Một khúc tri âm ai người thưởng" (1)
Mang đàn tì tạch với non sông
Mỹ nhân nở vội hoa hàm tiếu
Sấu cười há mõm đến quên ăn.
-
(1) “Một bản nhạc làm tan nát trái tim. Đi đâu để tìm được người thấu hiểu“ - Bộ phim “Kung Fu Hustle” - Đạo diễn và diễn viên chính: Châu Tinh Trì.
◦◦◊◦◦
Thương người vặt quả trăng suông
Cầm bao nhiêu thứ mà buông không đành
Con thuyền thúng nhỏ chập chành
Làm sao chở hết thác gành vào đêm.
◦◦◊◦◦
Một trời tiên lãng tóc mơ bay
Tay cầm sợi khói ngỡ tay ai
Hít hà phê tẹt ga xa lộ
Nuốt trọn trần gian “đã” cả người.
◦◦◊◦◦
Anh yêu em vì em là con cái
Là con cái nêu có cái đáng yêu
Anh bắt em trèo lên cột nắng chiều
Để anh ngước mắt nhìn cái điều cong cong
Em chạy xe lưng ong ểnh ngực
Khiến trai tơ “pặc pặc” trong lòng.
◦◦◊◦◦
Dế ơi ta biết ngươi buồn lắm
Hãy tìm một bến cỏ mà vui
Một con nhím nhỏ đi vơ vẩn
Tìm hoài để gặm con dế yêu
Nhím ta lãng đãng tìm ảo vọng
Vợ nhà quên bén chỉ vì yêu
Dế kia nức nở buồn đêm vắng
Cội quỳnh nép tựa nhím buồn thiu
Vì chưng dế nhím hai thế hệ
Nhọn-mềm hòa hợp chẳng thể đâu
Huống hồ nhím đó đang sợ vợ
Nguy hiểm trùng trùng dế chạy mau
Ta thương cho dế buồn canh vắng
Một đời chẳng biết tựa vào đâu
Cánh rũ đêm tình không gáy nổi
Một ngày sợ lắm nhạt màu môi
Nhím kia gai nhọn hù lá cỏ
Vạch tìm dấu vết của dế yêu
Sau lưng trăng tỏa vàng hạnh phúc
Thì nên quay lại để thấy bờ
Để tình dế-nhím thêm thơ mộng
Cho lòng dế nhỏ uống sương khuya.
◦◦◊◦◦
Lụy tình chỉ khổ mà thôi
Tội cho chú nhím một đời thèm mong
Dế ơi có biết này không
Tiến thì cụt ngõ lui không đành lòng
Bỏ thương vương tội lông nhông
Thôi đành “còm kiếc” thỏa lòng ước ao.
Vợ nhà réo gọi lao nhao
Hoa quỳnh thưởng ngoạn cho hau háu nhìn
Tài hoa díu sắc kình kình
Chích cho nét họa dế mình rung tê
Dâm tình lêu lểu bùa mê
Dưới – cây bút nhọn tràn trề sinh tinh.
Nhím ơi! Dế có một mình
Dám chơi thì phải gia đình vứt đi
Chân trời góc biển vù đi
Anh hùng chơi thế – chẳng chi tiếc mình!
◦◦◊◦◦
Tránh xa khỏi một góc đình
Trúc xinh đứng ở vũng sình nhếch nha
Chuyện gần nói lại cho xa
Thẹn gì trong cõi ta bà nhố nhăng
Có nàng thục nữ tiết hăng
Bẹo hình bẹo dạng con trăn trong lồng.
Một chàng nỡm chạy nhông nhông
Cái quần trễ bẹn giơ mông trắng nhờ
Ngồi mơ mộng – đứng làm thơ
Vũng sình bên cạnh – trăng mờ ôi thiu
Ngậm tăm chẳng nói thêm nhiều
Vì chưng kẹo ngọt mỹ miều giai nhân.
Khung hình bức họa truyền thần
Mười phân chỉ được một phần giống thôi
Vô hồn ánh mắt không lời
Thần đâu chả thấy, thấy xôi thịt đầy.
Đài Loan “tình củm” ngất ngây
Sạn to sạn nhỏ rơi đầy trong phim
Cảnh trời lấp ló bướm chim
Bướm kia thấp thoáng, còn chim lờ mờ.
Tiều phu già khụ nên ngơi
Đừng mang dao búa lơi khơi hù rừng
Cương thi nhảy dựng tưng tưng
Phim hài một buổi cuối tuần rảnh rang
◦◦◊◦◦
ĐÊM MƠ NHẬU TỐNG BIỆT ĐÀ CA CA
Hạc kia bay vút lên trời
Đứng nhìn tủm tỉm có người là tôi
Thần tiên rủ xuống cùng chơi
Nhậu hoang một bữa tơi bời lá hoa
Tiên về cởi áo ba la
Hương đồng cỏ nội con gà nhởn nhơ
Đú đù đu đú đu đơ
Léo lèo lẳng lẳng lơ lơ lẹo lèo
Đà ca hứng thú muốn trèo
Lên cành đu đủ để khoèo cái bông
Đu đưa xuân mộng phập phồng
Ngờ đâu chỉ vạt áo hồng ai treo
Đà ca đuôi mắt hơi nheo
Rung rung chút mộng lòng heo hút nhìn
Phố đào hoa vải xinh xinh
Hạc bay lộn ngược thành hình gà con.
◦◦◊◦◦
Ngày xửa ngày xưa nơi vườn địa đàng
Rắn là chú bé giao liên
Hay giúp đỡ người làm niềm vui thường nhật
Tíu ta tíu tít
Khi rảnh rỗi chú vẫn thường đến chơi nhà bác Tố Hữu
Châm trà uống rượu
Bác ấy đã từng có thơ tặng chú.
Thuở A-đam và E-va mới chớm hẹn hò
Nhờ chú gởi thư tình kết nối yêu đương
Chú làm cầu chì chập chập cái tình duyên
Những bức thư tình nồng đượm
Những lời dấu yêu
Lắm khi chú thè lưỡi dán phong bì cho thêm lịch sự.
Chúa giận cậu từ dạo ấy
Tấm lòng bao dung có lúc phân vân
Rồi chuyện tình cũng đến hồi kết
Ngày A-đam và E-va rời khỏi thiên đường, Rắn buồn lắm
Chú rêu rao khắp nơi rằng vườn địa đàng không hề có táo
Chỉ có lửa và rơm
Chúa càng thêm bất mãn
Ngài quyết định trừng phạt cậu:
“Ta bắt ngươi bò trườn với cát bụi, không được thốt nên lời”
Sự ngây thơ biến thành bí hiểm.
Các bạn thấy không?
Các chú rắn ngày nay trông mặt rất ngầu
Vì chúng đánh mất sự vô tư.