Recitation album "Cổ tích trái tim"
TỰA
Khi nghe nghệ sĩ Ngọc Sang ngâm thơ, chúng ta có cảm nhận ông đang kể câu chuyện cổ tích về tình yêu bất diệt của những bài thơ cũng là những mảnh đời trôi trong nhân gian. Vậy album ngâm thơ này có tên “Cổ tích trái tim”.
Cảm ơn đã nghe album https://youtu.be/0TCS9Rbvt6U
Nguyễn Phước Lộc - Ngọc Sang
2020/01/11
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Doanh nhân đi mãi xàng xê
Đến cùng lại thấy ngõ về quê ta
Hôm nay tiền bạc tiêu pha
Ngày xưa nước mắt nhạt nhòa hai trăm.
Khôn ngoan lẫn với lỡ lầm
Bẽ bàng hạt gạo đã cầm rồi buông
Người ghét bỏ, người lại thương
Chung quy cũng bởi lẽ thường... thế thôi.
Có người quy nạp kết bồi
Doanh thương xấu lắm, nhìn thôi chớ sờ
Nhưng mà đến trận Ơ-Rô
Ti-vi xinh đẹp ai người bán cho?
Dồn hàng vào một cái kho
Bán cho thiên hạ cái no buổi chiều
Để đêm sổ sách đèn khêu
Chữ con nhảy múa như trêu tức người:
“Coi chừng sông lở như chơi
Bể dâu mấy cuộc nhà trôi cao tầng”
Quyết tâm trong cái cân phân
Đó là dũng khí trong phần đắn đo.
Tôi ngồi trên một bến đò
Nhìn xa chỉ thấy thuyền lo vẫy vùng
Nỗi riêng ấy cũng niềm chung
Công thương mong sánh bước cùng sĩ nông
Sa-pa nắng đẹp chiều phong
Tung tăng cái mộng trời hồng phương nam.
...
Học làm mấy cậu doanh nhân
Bóc mình tôi bán cái phần tiên thiên
Lá thông nhặt lấy làm tiền
Tôi mua hết nỗi muộn phiền của em.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Sương mù tôi tưởng là mây
Mây bay lại ngỡ một ngày đang trôi
Cũng màu trắng xóa đó thôi
Sương mây lẫn lộn trong tôi nhì nhoàng
Nhập nhòa bóng lộn rừng hoang
Đêm chưa muốn xuống, chiều toan lủi về
Trông xa khoảng tối nương chè
Dập dềnh như một chiếc bè tha hương
Chui qua hun hút con đường
Dường như tôi đã thành sương mất rồi.
Ngọc lam lăn mãi chân đồi
Cánh hoa nhỏ xíu đãi bôi làm gì
Người ta cứ đến rồi đi
Không dưng tôi lại thầm thì với hoa
Hà hơi thở một cái hà
Thổi tung bốn cõi tốc tà áo bay
Tú cầu tròn lẳng mê say
Gieo trong trời đất chọn ai bây giờ.
Xuân Hương ngồi lại bên bờ
Nàng đang thủ thỉ với hồ Xuân Hương
Lăn tăn sóng gợn mà thương
Sao nàng không hỏi tôi đương nghĩ gì?
Chợ người mua bán chi chi
Đường về Âm Phủ có gì ăn không?
Áo khăn có bạch bán hồng
Tôi nhìn lên ngọn trăng trong rợn người
Sẻ nâu nhảy nhót dễ ngươi
Tôi nâng chén rượu cợt cười rồi thôi.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Bên này sông hoa rung đỏ thắm
Bên kia sông nắng tắm gội tình
Mười năm rũ trăng lù đù say sóng
Đứng bên này kim khí chập tinh tang
Con ngỗng trời cuộn cánh tránh “bum-mơ-rang”
Nửa lưng chừng hoa gạo bến hoang mang
Lăng xăng dòng nước đục trong hai nửa
A-đam ngồi rửa ráy cho E-va.
Trộm lửa trời cho ngàn năm xiềng xích
Là anh hùng hay trắc ẩn đêm đông
Xui thế gian sinh bóng hồng vóc ngọc
Xui bàn tay thêm nặng cuộc ẵm bồng
Chuyện buồn vui gói thơm hoa hi vọng
Nàng cội nguồn hay kết liễu cuộc nhân sinh?
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Chàng ơi kiếp trước mình có hẹn
Kiếp này rắn mắc lại gặp nhau
Phiến đá tam sinh giờ ướt nhẹp
Biết chàng còn giở táy máy tay?
Công viên gầy guộc eo em nhỏ
Chàng ôm nghe thót ngực reo reo
Con rắn luồn quanh gai mọc ốc
Tìm nhau trong cái thuở hoang sơ
...
Cái thuở hoang sơ trai trần văn nhộng
Gái là liễu thị uốn thân tơ
Hợp hoan kia lửa đồng nhân dệt chiếu
Có trời cha làm chứng
Có đất mẹ làm mai
Sói tru bốn mùa, kéo xe rong miền quan ải
Hoa rơi kết lẳng tặng thần linh.
Cái thuở hoang sơ văn thơ là đinh gỉ
Ú ớ khoa tay tỏ bày ý thiếp
Tình chàng có nhật nguyệt diễn trong veo
Ngôn ngữ sinh ra khi không còn gì để nói
Mới có sau này nên anh chẳng dạy em đâu.
Anh dạy em lấy than bôi môi má
Cho cuộc tình đậm chất của huyền kia
Anh dạy em thịt luộc trong nồi nên ăn chớ đổ
Rau quả đầy tràn có đói mới ăn.
Cái thuở hoang sơ vầng trăng là quả bóng
Em cầm anh bóp đẩy nhau chơi
Hai đứa mình tung lên cao chót vót
Cho bầu trời tràn ngập ánh lạc hoan...
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Lời yêu thoát ở trên môi
Hốt nhiên đoạn nhạc nốt rời rạc bay
Thành hoa thành nắng thành mây
Thành dòng sông nhỏ thành bầy chiên chăn
Ma-sơ vốn dĩ hiền lành
Thẩn thơ bắt gặp và đành động tâm
Bẽ bàng đạo hạnh mười năm
Ma-sơ run rẩy ôm chầm mi pha.
Lời yêu sấp ngửa khung ca
Hốt nhiên ngã xuống nốt tà tà rơi
Si tình chỉ một nốt thôi
Đố sao không quỵ trước lời giai nhân.
Lời yêu vọng ngữ ngân ngân
Bổng trầm trật khớp lạc thần bong tim
Giơ tay níu lấy màn đêm
Bỗng dưng nhức cả một miền ái ân.
Lời yêu đặt kẻ ngoài sân
Dãi dầu nắng gió nốt lần lần tan
Rê qua một nhúm cát vàng
Cười la phóng đại là vàng đấy em.
Lời yêu nhúng nhạc cho mềm
Sòn sòn dính mấy hạt nêm lưỡi đầu
Ngọt ngào thoáng chút tan mau
Nốt tình nốt tứ biến đâu mất rồi.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Trả nét mày vương
Trả lại vạn lần thương
Nụ cười trắng xóa đêm mơ tối
Xa thành lục lạc khuấy ven sông
Người già uống rượu
Đóm lửa đồng không mông quạnh
Mấy ai ngồi kể chuyện Hợp Phố châu về.
“Biu-đing” ngất ngưỡng
Bao nhiêu tầng chồng nặng bấy ưu tư
Nắng chá cửa kính rơi thành giọt giọt
Mặn mà vũng nước thuở mưa khuya.
Em vẫn biết
Xuân hạ thu đông vòng tròn bất tận
Buồn vui kiếp người đổi chỗ cho nhau
Lực ly tâm vô tình như thu thủy
Mong mỏi gì có cưỡng được đâu.
Anh vẫn biết
Phía sau mùa hạ bàng chưa rụng lá
Chuyện vu vơ ai nhắc gợn trong lòng
Minh nguyệt đường về hơi lễnh mễnh
Gót hờ thủy tạ có như không.
Có bài thơ như cỏ non tiệm cận
Nặng nhẹ bước người vẫn ráng giữ thơ ngây
Như công viên ngày anh không tỉnh táo
Nụ hôn dài... thả chấp chới giữa hàng cây.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Ví rằng người đẹp đi tu
Làm sao cạo hết lu bu quanh mình?
Gái xinh lượn giữa chợ tình
Anh ơi thanh sắc mình dành cho nhau
Hồng mai vẫy gọi lan đào
Nỗi buồn thở một cái phào... mút môi
Cặp thì đồng nghĩa với đôi
Tình yêu đồng nghĩa trên đồi giao hoan
Sấm giông mưa chớp đì đoàng
Ma-sơ đồng ý giao hoan giữa trời
Vú nà nuột, vú nõn tươi
Ma-sơ run nụ bóng cười nhụy hoa
Ngẩn ngơ giữa cõi ta bà
Ni cô tự hỏi Phật là tình ư?
Cớ gì mình phải đi tu
Con chim nó hót bướm vù vù bay
Cớ gì uống rượu mới say
Nhìn anh em cũng ngất ngây điên cuồng
Và chàng thi sĩ cứ tuôn
Yêu mê trên ngọn bút luồng thăng hoa
Chấm vào giữa rốn kiêu sa
Đường cong vệ nữ lượn là thành sông
Dòng sông vốc nước cho đầy
Bàn tay bụm lại em vây lấy chàng. (1)
-
(1) Cảm tác từ tản văn của nữ sĩ Tôn Nữ Lệ Ba, một bụm nước bên dòng Hương. Tình yêu bất diệt. Giai nhân không tuổi. Tạ nàng.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Tôi yêu nàng lắm, nàng có biết không!
Hình bóng nàng hiện khắp nơi
Trong câu lục bát nhịp nhàng như cái đong chân của tình nhân
Vô thức như hơi thở thơm tho của nàng.
Chạm tay vào huyền sử qua trang giấy mỏng như sự thật
Vẫn chưa được sờ làn da mịn màng
Màu nguyệt bạch của giang san
Phải vì nỗi buồn định mệnh
Và trăm năm cách trở dài như một giấc mơ
Khi bóng nàng vắt ngang xanh miền Ô Lý
Và bóng tôi ngoẵng dài theo vách triền miên
mà chỉn chu theo miền không gian hiện tại.
Ký ức xa xưa như con trai
đắm lòng đại dương
Há mồm chờ cát bụi thời gian, xót lòng thành châu ngọc
Kinh kỳ bồng bềnh
Phố chợ ăm ắp người, khóe mày giai nhân nghi hoặc:
“Tình mình có chở được non sông?
Nghiêng bên nào không lỡ giấc ngủ chồng con?”
Ai bảo đời người trăm năm như giấc mộng
Ngỡ hay mà ngốc nghếch
Thế nước mắt, nụ cười, bao nhiêu gặp gỡ
Là không ư?
Huyền Trân ơi! Bao câu hát về nàng đã làm Kiều bật khóc
Nhưng tôi muốn biết nụ cười nàng dáng dấp ra sao
Như thiếu nữ nhận quà của tình nhân?
Hàm răng bóng ngời buổi sáng chim hót líu lo.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Thả khung diều ước mơ
Trời xanh không trắng lắm
Vờn vợn bước hu hơ
Ngôi trường xa lăm lắm
Nhà xiêu vách nghiêng vẹo
Bọc lấy trái tim thơ
Gió lùa gai ghim nhói
Gỡ ra lại cắm vào
Em cúi đầu nhìn sao
Sao le lói nhộn nhào
Bà tiên trong cổ tích
Phút chốc thành hanh hao
Đời thường bao nhiêu chuyện
Cổ tích có gì đâu
Bàn tay đôi bắc nhịp
Đất trời rộng đón đưa
Hoa gương như ảo ảnh
Tiền bạc mới là tâm
Vạn lời trôi nước tuột
Cái xoa chẳng thể lầm
Bàn tay đôi vòng lại
Đất trời che chở em
Em thênh thang cười vội
Té vui vũng nước chuồi.
◦◦◊◦◦
(Tặng Như Anh)
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Anh ngỡ mình ngưng làm thơ từ lâu lắm
Một đời người dẫu được mấy câu hay
Mà hệ lụy vương theo
Như mây uẩn một ngày không có nắng.
Em bước vào lòng anh như chân mèo trong đêm tối
Câu thơ bùng lên
Que diêm cháy kiệt cùng phạm buốt cả ngón tay.
Gương mặt em tròn như vành nguyệt
Nên anh cứ ngỡ yêu em từ lâu lắm
Ngày biết ngửa mặt nhìn trăng viết nhăng nhít những câu thơ tình vụng dại
Lối hoang đường thấp thoáng bóng giai nhân
Không! Vạn lần không!
Em hiện hữu như tờ “pây-pơ” anh cầm đọc
Bờ môi tươi cho son phấn thẹn thò
Như ánh kiếm chớp từ thời cổ đại
Hóa xương rồng hoa đỏ cát miền trung.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Em vẫn thường gót giày cồm cộp
Hỗn loạn lòng anh buổi mới gặp nhau
Xin em đừng bước thêm nhiều nữa
Gạch gõ bao lần lẫn lộn vàng thau.
Ta yêu em có phải là yêu thật?
Em nhìn ta có phải thật thờ ơ!
Gạch đá cho nhau có gì vui đâu nhỉ!
Em không cười anh chẳng thiết làm thơ.
Anh vẽ bài thơ có con thuyền bé tẹo
Có em ngồi môi mắt đẩy đong đưa
Gạch đá trong lòng đổ bờ sông chất đống
Em nhẹ nhàng cởi hết cả xiêm y.
Anh viết bài thơ mang tên “gạch gõ”
Bởi vì người gạch đá cũng mang tên
Anh vẫn đợi bước em qua từng chiều nhỏ
Gạch gõ nhắc rằng em vẫn ở quanh đây.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Phải người đã bỏ ta đi
Tiếng đàn rất ngắn có gì mà vui
Cọng dây lan đến chân trời
Tiếng đàn như hạt nước rời đợi khô.
Em nghiêng ngó em trầm trồ
Tiếng đàn hét toáng như vồ không gian
Dây chập choạng dây dở gàn
Tiếng đàn hất cẳng muôn vàn mộng mơ.
Tiếng đàn hạ giọng ơ hờ
Nửa là thương nhớ nửa vờ vịt yêu
Xuân hoa khoảnh khắc nở liều...
Mùa đông chưa tắt còn nhiều tuyết bay.
Dây nào trong trẻo thơ ngây
Dây nào vàng vọt càng gầy rạc thêm
Tiếng đàn chuốt lại cho mềm
Anh thơm đôi má diệu hiền của ai.
Tiếng đàn lẩn quất đâu đây
Tiếng em tiếng guốc trộn đầy lối đi
Lần tay mở ánh tà huy
Tiếng đàn cởi nốt cái khuy cuối cùng.