Collection “Lại chưa đặt tên”
TỰA
Sáng tác là thiên chức nghệ sỹ, như tằm phải nhả tơ nhưng tôi chưa chú ý đến, thiên chức này tưởng chừng rất mờ nhạt nên tập thơ vẫn chưa được đặt tên. Tôi làm thơ vì cảm hứng, vì tình yêu thơ ca, vì “mắt nhìn sáu tám bơ vơ, không sao cầm được người ơi nỗi lòng”, dù sao, qua muôn ngả nhưng với tình yêu dẫn lối, rốt cuộc cũng trở về với “muối mặn gừng cay”.
Cảm ơn đã đọc tập thơ
http://laichuadatten.locnguyen.net
Nguyễn Phước Lộc
2010 - 2011
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
(Tặng Như Anh)
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Anh ngỡ mình ngưng làm thơ từ lâu lắm
Một đời người dẫu được mấy câu hay
Mà hệ lụy vương theo
Như mây uẩn một ngày không có nắng.
Em bước vào lòng anh như chân mèo trong đêm tối
Câu thơ bùng lên
Que diêm cháy kiệt cùng phạm buốt cả ngón tay.
Gương mặt em tròn như vành nguyệt
Nên anh cứ ngỡ yêu em từ lâu lắm
Ngày biết ngửa mặt nhìn trăng viết nhăng nhít những câu thơ tình vụng dại
Lối hoang đường thấp thoáng bóng giai nhân
Không! Vạn lần không!
Em hiện hữu như tờ “pây-pơ” anh cầm đọc
Bờ môi tươi cho son phấn thẹn thò
Như ánh kiếm chớp từ thời cổ đại
Hóa xương rồng hoa đỏ cát miền trung.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Em vẫn thường gót giày cồm cộp
Hỗn loạn lòng anh buổi mới gặp nhau
Xin em đừng bước thêm nhiều nữa
Gạch gõ bao lần lẫn lộn vàng thau.
Ta yêu em có phải là yêu thật?
Em nhìn ta có phải thật thờ ơ!
Gạch đá cho nhau có gì vui đâu nhỉ!
Em không cười anh chẳng thiết làm thơ.
Anh vẽ bài thơ có con thuyền bé tẹo
Có em ngồi môi mắt đẩy đong đưa
Gạch đá trong lòng đổ bờ sông chất đống
Em nhẹ nhàng cởi hết cả xiêm y.
Anh viết bài thơ mang tên “gạch gõ”
Bởi vì người gạch đá cũng mang tên
Anh vẫn đợi bước em qua từng chiều nhỏ
Gạch gõ nhắc rằng em vẫn ở quanh đây.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Phải người đã bỏ ta đi
Tiếng đàn rất ngắn có gì mà vui
Cọng dây lan đến chân trời
Tiếng đàn như hạt nước rời đợi khô.
Em nghiêng ngó em trầm trồ
Tiếng đàn hét toáng như vồ không gian
Dây chập choạng dây dở gàn
Tiếng đàn hất cẳng muôn vàn mộng mơ.
Tiếng đàn hạ giọng ơ hờ
Nửa là thương nhớ nửa vờ vịt yêu
Xuân hoa khoảnh khắc nở liều...
Mùa đông chưa tắt còn nhiều tuyết bay.
Dây nào trong trẻo thơ ngây
Dây nào vàng vọt càng gầy rạc thêm
Tiếng đàn chuốt lại cho mềm
Anh thơm đôi má diệu hiền của ai.
Tiếng đàn lẩn quất đâu đây
Tiếng em tiếng guốc trộn đầy lối đi
Lần tay mở ánh tà huy
Tiếng đàn cởi nốt cái khuy cuối cùng.
◦◦◊◦◦
Chiều nay xóm đạo biệt tăm hơi
Vì em lén chúa để rong chơi
Chúa buồn đến độ không thèm khóc
Để nắng chạm chiều lấp lóe xanh.
◦◦◊◦◦
Em còn nhận diện được ta sao?
Nhưng đừng nhắc chuyện nhớ thương nhau
Ừ thôi đẩy tuốt vào dĩ vãng
Khẽ chạm nghiêng mình cụm lách lau.
Xanh đỏ tím vàng lơ lẳng lắm
Em giữ dùm anh hộp bút màu
Quá khứ trải đầy trang giấy trắng
Anh vẽ buổi chiều ta bên nhau
...
Áo em màu gì anh không nhớ
Thôi đành để trống chỗ có em.
◦◦◊◦◦
Người đã theo chồng xa lơ lắc
Bài văn một đoạn chấm ngang xương
Em vốn xem ta là thằng ngốc
Đã lỡ cùng nhau một đoạn đường.
◦◦◊◦◦
Màu tím Păng-xê nửa chừng nghe ngái ngủ
Em tan tầm lững thững giữa vườn hoa
Ngắt bên này thấy sao mà ái ngại
Tóc không dài em để ngắn cho qua.
Em đứng bên kia, đường không đông lắm
Xe chạy vù vù chẳng biết là ai
Em muốn nắm tay một người xa lạ
Thí nghiệm giữa đời một cuộc nhân duyên.
Sông chẳng là sâu sao cầu vẫn bắc
Cho khoảng đường về em cong cớn anh
Một chốt băng ngang đèn xanh rồi đỏ
Khoảng lặng giữa đời cũng lắm bon chen.
Em hát bài ca ba năm sáu bảy
Thay lời bằng nhịp đếm chân phương
Như đứa trẻ thơ chẳng buồn học nói
Suốt đời chả lớn thế mà vui.
Anh viết bài thơ lung tung lộn xộn
Vần điệu bỏ vào máy tính xách tay
Một sớm ban mai chạy theo người đẹp
Máy tính che đầu để nắng hong thơ.
◦◦◊◦◦
Em vẫn còn nhớ đến ta sao!
Cứ ngỡ ngày xưa chuyện tầm phào
Em hỉ! vẫn còn hơi đèm đẹp
Anh thì hơ hểnh trái tim thơ.
◦◦◊◦◦
Ngày mai nếu nắng còn chưa tắt
Thì sẽ đợi người chỗ bóng râm
Ngày mai nếu mưa còn đổ xuống
Ta sẽ vì người thả rông thơ
Ngày mai nếu gió còn đổi hướng
Ta sẽ vì người vững dạ yêu
Ngày mai nếu xanh trôi vào mộng
Ta sẽ vì người níu áng mây.
◦◦◊◦◦
(Tặng Kiều Tiên)
Anh muốn gặp em ôn bài thơ đã tặng
Từng câu từng chữ thấy mà thương
Màu mực chưa phai mà tình đổ xuống
Anh thót lòng như xe dốc không phanh.
Anh muốn gặp em ôn ngày xưa tháng cũ
Đếm lằn nhăn trên khóe mắt giai nhân
Em có khứng yêu người nhỏ tuổi?
Anh ngả lòng mình nũng nịu để... lần khân.
Anh miết bờ môi cà hết dấu thời gian
Trên đuôi mắt nhọc nhằn em ngày ngày rong ruổi
Bánh xe mấy vòng em quay cả chiều nóng hổi
Lặn lội thân cò chấm mút chuyện rủi may.
Bỏ lại sau lưng đời thường lắm chuyện
Vào địa đàng anh cởi áo cho em
Bao nhiêu trắng trẻo anh xây thành bút tháp
Lộng gió ru hời – tút tít đứng ôm em.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Sao ai cũng thích cắt xé vầng trăng
Để làm móc câu, nét mày, nón ai nghiêng đọng
Và linh tinh đủ thứ
Trăng viễn vông giễu cười rung rinh nước
Điều hư vô khổ lụy bao người
Quả bóng quay tròn ngây ngây dại dại
Tình trong si tưởng ai muốn lấy trăng không?
Nỗi buồn giấu ở trong tim trào thành nước mắt
Ô hay mới biết!
Nước mắt và rượu, à không, say mới phải
Là thứ mau khô nhất.
Tượng Phật trong chùa đất nẻ đúc lên
Qua bao tháng rộng năm dài
Hương khói nhân gian phủ lên huyền thoại
Chính lòng người – chỗ dựa của linh thiêng.
Chúa giáng sinh rồi lại phục sinh
Xoay một vòng sinh tử vẫn nguyên vẹn hình hài
Vẫn trọn vẹn tình yêu với chúng sinh trắc nết
Hơn hai nghìn năm qua không ai thắc mắc
Nhưng thắc mắc làm gì!
Khi tình yêu là điều vĩnh cữu.
◦◦◊◦◦
Chỉ mới đây thôi nửa đoạn đường
Lòng còn vương mãi đoạn buồn thương
Làm sao đủ sức mà dấn bước
Sao trời nhòe nhoẹt ướt mắt trong.
◦◦◊◦◦
Ly rượu ngọt ngào má hồng sóng sánh
Bảo kiếm sao bằng mắt sắc dao cau
Không thủ quyền dù tinh nhưng em thừa hiểu
Nụ hôn là nắm đấm vô song
Lâm nguy chẳng sợ – dũng khí anh hùng bong bóng xì hơi.
Mê Tung bộ dẫu độc bộ thiên hạ
Bước chéo dịu dàng em thách Hoắc lão sư
“Ngựa vững cầu cứng”, cương mãnh cũng phải xìu
Chỏ đánh sao bằng khốc liệt buổi chia tay.
Lục Hợp quyền tinh vi ảo diệu (1)
Nội ngoại trong ngoài hỗn loạn chuyện hợp tan
Quyền xuất từ eo mẩn mê lưng ong thắt đáy
Tiên phát chế nhân – ngại ngùng sao chủ động
Hậu phát chế nhân – lòng dạ đàn bà ngã ba ngã bảy
Đường thẳng đi vào lạnh lùng ngăn trở
Đường cong lắt léo lại càng xa.
Ngu ngơ vụng về, lúng ta lúng túng
Bốn lạng thành dẹp lép dưới ngàn cân
Thụ lực chưa bẻ hoành lực (1)
Mà đã làm đau mình.
“Xuất kỳ bất ý” – bài nào em cũng bắt
“Công kỳ vô bị” – chỗ nào hoa cũng có gai
Kỳ chính phân hai – ngực mông hoa hoa cả mắt
Cửa trước cửa sau – làm sao mà dẫn dụ.
-
(1) Một số thuật ngữ võ học có trong tiểu thuyết võ hiệp “Phi Hồ Ngoại Truyện” của tác gia Kim Dung.
◦◦◊◦◦
Chim chích loẹt lòe vội bay về xây tổ
Làm chuyện ngược đời – phải kiếm trước tình quân
Tổ ấm thiếu chàng như miếu lạnh chùa hoang.
Em ngoản ngoẻn cười chính thị “Y năm” (1)
Đàn ông như trẻ nít cần chăm
Thích bánh kẹo đường phèn, ngọt ngào nhan sắc
Bảo vó ngựa dừng chân như thác đổ đừng tuôn.
-
(1) Khóa Y5 Đại học Y Dược.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Mấy trăm năm mãi đánh cờ
Kiều Kim giăng mắc nghi ngờ cho Vân
Thế thì lấy quách cho xong
Gánh chồng con chị ghé phần cho em.
Mười năm lưu lạc giang hồ
Chị thì sống trọn những giờ buồn vui
Cũng là cạn hết kiếp người
Cũng là hỉ hả một đời bi hoan.
Còn em gối phượng chăn loan
Người đời cười nụ phúc phần trời cho
Hiểu gì? Tất bật sớm trưa!
Đêm đêm ôm mối tơ thừa người ta
Cùng chung một phận đàn bà
Sao em ngao ngán những giờ trống không
Chị giành sắc sảo khôn ngoan
Bao nhiêu vô vị đổ dồn cho em
Rửa nhà, quét bếp, nấu canh
Chàng Kim phưỡn bụng ngã cành lăn ra
Rồi thì ngâm ngẩm ngâm nga
Bài thơ thề hẹn đã ngà màu men.
Mấy trăm năm vạn nỗi niềm
Cuộc cờ chị mãi vầy duyên rối bời?
Thế thì lấy quách cho xuôi
Em xin trả lại gánh đời đã mang.
-
(*) Bài thơ được cảm hứng từ truyện ngắn của một nhà văn phóng tác việc đánh cờ giữa Thúy Kiều và Kim Trọng.
◦◦◊◦◦
Buổi Lâm Xung thông đồng Tiều Cái
Chính nghĩa liên minh có khác gì ma quỷ liên minh
Phản khách thành chủ nói sao cho xuôi được
Nếu mưu Ngô Dụng không thành
Nếu Lâm Xung không giữ lòng trượng nghĩa
Nếu Tiều Cái không xui quỷ thần ghen ghét
Thì làm sao Tống Giang khư chiếm ngọn cờ “Hành Đạo Thế Thiên”.
“Khoan dung kẻ vô đạo là cái cường của người quân tử
Chết mà không sợ là cái cường của kẻ anh hùng” (1)
Lâm Xung chạnh xót thương người cùng khốn
Người chẳng đang tâm lập đầu danh trạng
Nên trời cho không chết ở sa trường
Được trở về đất mẹ với nguyên mảnh hình hài
Trước Tiểu Toàn Phong nhún mình khiêm hạ
Nên cả đời chẳng ngã ngựa sẩy chân.
Trọng nghĩa khinh tài, coi vương hầu như cỏ rác
Tiểu Toàn Phong chứa chấp kẻ anh hùng
Và cả ác nhân
Nhập nhằng trắng đen
Sao mắt người không sáng thêm chút nữa
Để biết rằng giữa lẫn lộn thị phi
Giữ trung chính là điều không phải dễ
Chống dục lạc bên trong
Chống xô lệch bên ngoài
Người bồng bột nam nhi, cay đắng trăm bề.
Ngọc Kỳ Lân đất bắc
Mà xử việc không tinh
Cả nể bao phen rầy rà năm bảy tháng
Lòng dạ đảng cướp có bao giờ được sáng trong!
Nuôi tiểu Ất bao năm mà còn ngờ vực
Thì tin vợ đốn tớ hư là điều dễ hiểu.
Tài hoa nhưng sắt đá
Từ kép phụ mà Yến Thanh bước ra chính diện sân khấu
Giữa ầm ào biển động
Như thuyền cưỡi sóng nhấp nhô
Rồi thênh thang biển lặng
Ngắm mặt trời lên xuống giữa thong dong
Khi vai chính – Ngọc Kỳ Lân đã chết chìm.
-
(1) Tác gia Học giả Nguyễn Hiến Lê đã đề cập về đạo Trung Dung trong tác phẩm Sử Trung Quốc - phần 1 chương 1 Khối Trung Hoa (trang 11): “Khoan nhu mà dạy tha thứ kẻ vô đạo, đó là cái cường của người nam, quân tử theo đó. Nằm trên áo giáp, binh khí, chết mà không sợ, đó là cái cường của người bắc, kẻ anh hùng theo đó”.
◦◦◊◦◦
Em nè, mình đã gặp nhau chưa?
Chỉ thấy lòng hoang kiến cỏ đùa
Em bước hồn nhiên như chưa từng hẹn
Và thế đường loang nắng bốn mùa.
Em nè, mút nhẹ chút cà phê
Ngọt đắng đầu môi những hẹn thề
Gặp nhau chút xíu đừng nhung nhớ
Cái nết đa tình đánh “chít” đi!
Em nè, thỏ thẻ chút Anh văn
Lúng liêng cặp mắt gái muốn chồng
Thôi thì nói phứt cho dễ hiểu
Tiếng Việt trao nhau những mặn nồng.
Em nè, khuấy mãi bọt lòng anh
Đắn đo thương nhớ lại ngập tràn
Đêm qua bạo gởi em tin nhắn
Hồi âm sóng vỗ đợi đá gành.
Em nè, mặc niệm cho trang giấy
Giãi bày một khúc tuyệt tình ca
Người đâu mà nhát như con thỏ
Ngại ngùng xa lắc chuyện vu vơ.
Em nè, năm bốn ba hai một...
Đừng tính chi nhiều chuyện được thua
Ví có yêu anh mà nghĩ ngợi
Tha thiết bao nhiêu cũng bằng thừa.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Anh biết mình ngốc nghếch lắm
Khi viết bài thơ gởi cho thinh lặng
Gặm nhắm buồn vui
Con chuột chùi lẩn quất nẻo trần ai
Ừ thế đài gương tan vỡ vụn
Mỗi mảnh còn tán sắc phổ câu thơ
Em trượt cầu vồng chới với giấc anh mơ
Mây trắng ngàn năm thành cụt ngũn.
Chàng ngốc ơi!
Giữa gót giầy và em
Anh chọn ai?
Em khắt khe như muôn ngàn phụ nữ
Ném người mình yêu giữa muôn vạn hồ đồ
Tình ý con người là xích chuyển của nhân duyên
Vì gót giày anh mới yêu em
Sao em bắt anh phụ bạc ân nhân của mình?
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Mười dặm hồng trần dòng xuôi nước lã
Trái đất ơi, nàng đừng xoay nữa
Quán cóc ven đường mát ngọt dừa tươi
Ta muốn ngắm nàng một lát để mà vui
Triệu tỷ năm qua người yêu không kể xiết
Cỏ cây còn luyến ái
Hà huống loài người vốn đa cảm đa mang
Đừng! sao nàng vội thế
Ngồi một chút thôi
Mát ngọt dừa tươi
Nàng mà xoay, gã thời gian vô tình sẽ chớp mắt
Biến ta thành cát bụi của trăm năm
Mối tình si sẽ lọt vào túi áo hắn thôi.
Mười dặm hồng trần bi hoan li hợp
Chưa đầy một cốc nước dừa tươi
Cảm tạ tình chàng nhân duyên mấy hớp...
Ta đứng nhìn xuôi
Chỉ thấy trắng trời sương muối bay...
◦◦◊◦◦
Người đứng chân thon cười mum múp
Bốn năm như là một giấc mơ
Biết thế ngày xưa mình bỏ học
Đợi nàng đứng lớp để ghi tên
Thưa “cô”! “Em” vốn ham chơi lạ
Trận cười đến sáng chả thấy vui
Hào khí nghiêng trời trong bia bọt
Bờ môi rạn nứt cái thanh tao
Không biết rằng “cô” dạy những gì
Cái gì cũng được miễn là “cô”
“Em” muốn nhìn vào trong ngực áo
Tim “cô” chắc đỏ như má hồng.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) (Lệch cả cung đàn lời ca chưa thỏa
Ngả phím tài hoa má mịn thơm thơm)
Bàn tay réo rắt đèn vàng chao đảo
Ngả nghiêng chuyện tình nắng tắt vì mưa
Em có yêu anh đừng rung nhiều nữa
Hạt tóc rơi đầy ai nhặt đêm xưa
Ai nhặt đêm nay những chiều u uẩn
Duyên lặn vào vạt áo thêu hoa
Trố mắt mùa thu đàn xoay con vụ
Anh là trẻ nít trót đam mê
Trẻ nít đứa nào chẳng ham chơi
Leo lẻo tiếng đàn tàu chạy ngược xuôi
Anh rông đuổi mãi vào vô tận
Em ngồi cách một cánh tay thôi
Em ngồi cách một cánh tay thôi
Mà chả nhìn anh liếc một lời
Mây nước vô tình giăng trước mặt
Có gì như một vách vô minh
Có gì như một vách vô minh
Hay chính lòng ta ngăn trở mình
Em là tiên nữ quán trần gian
Ta vốn phàm phu giữa chợ gàn
Ta vốn phàm phu thêm tục tử
Không dưng mua phải một cục buồn
Cứ tưởng nung vàng trong lửa đỏ
Vàng tan như thế sự phù vân.
◦◦◊◦◦
Mình xa nhau nửa mùa hoa đương nụ
Chưa bảng lảng chiều chưa kịp tiếng ong ve
Khi môi thơm còn bẽn lẽn nốt ruồi hè
Cánh phượng bùng, rực cháy cả tàng cây
Mình hôn nhau khi tay còn chưa ấm
Mùi rạ rơm như thốt cả tiếng cười
Cây nấm vươn mình Tiên Dung cười ngặt nghẽo
Đất nước trần truồng Đồng Tử hát chính khí ca
Chính khí ca là sấm gầm chớp lóe
Là lụa Hà Đông trải nắng lợp quê mình
Là máu chảy về tim phù sa ngầu đỏ
Loang thắm hồng đào nước mắt Mỵ Châu rơi.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Chưa qua những lần yêu tan vỡ
Sao tường được nỗi thương tâm
Của người tình phụ
Khi nước mắt ngỡ chỉ còn tí tẹo
Vẫn đủ mặn mà một bể yêu đương.
Ai có bảo tình là dây oan
Những lời nói vu vơ buồn cười lăm lắm
Nào ngờ run rủi cho những kẻ làm thơ
Nghiệp chướng trót mang ai khờ ai dại
Mà dại mà khờ xăng lửa va nhau.
Giai nhân ơi!
Ta cởi truồng ra nhá
(Cởi thật đấy!)
Đừng che mặt
Đừng quay đi chỗ khác
Hãy nhìn vào tấm gương xương thịt
Đối diện chính nàng trên thân thể nam nhi
Để nhận chân tình yêu vốn đo bằng sự sống
Bằng hơi thở phập phồng mướt rượt mồ hôi
Bằng vòng tay ban tặng
Hạt giống nẩy mầm vượt khỏi trầm luân
Khi sự sống không còn – hoa kia héo rủ
Hương tình yêu tan loãng như chưa có bao giờ.
◦◦◊◦◦
I.
Giai nhân mỹ mỹ miều miều
Đi qua để lại hương liều cho sư
Làm liều? Sư có dám ư?
Giai nhân cởi áo ngất ngư cọng hành
Cũng là xương trắng máu tanh
Sao sư lưu luyến chẳng đành bỏ quên?
Lời thề giữ giới hớ hênh
Giật mình sư biết là mình nam nhi.
II.
Người đẹp buông tình sao thương lạ
Tiểu cười đớp phải cái lao xao
Mấy bận trăng cào trên mái nóc
Nỗi buồn xé đứt một đoạn gan
Sư ông bạt mạng cầu siêu thoát
Chú tiểu thừa cơ nốc rượu vào
Người đẹp mơ hồ bay trong mắt
Như liễu nào xưa trong sách xưa.
◦◦◊◦◦
Tiếng cồng chiêng âm ba rền rĩ
Gọi ma rừng xó núi hát đồng ca
Có điệu khèn bả lả ba la
Có sơn nữ da nâu vú tròn trinh trĩnh.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Có lần em bảo với tôi
Mùi hương dạ lý cho người say nhau
Em ơi hoa đã nhạt màu
Mười năm thi hứng đổ vào trời thơm
Dốc lòng viết đuối bài thơ
Mới thương tàn nguyệt câu hò đứt hơi
Bút rơi giọt mực đen thùi
Ý tình chưa tận ngọt bùi chưa tan
Em ơi trăng vẫn còn vàng
Mùi hương dạ lý vẫn bàng hoàng đêm
Lời ca chưa tắt anh đèn
Con tằm không chết tơ bền chặt đây
Những lời sáo rỗng xưa nay
Thơ buồn chưa chắc làm đầy tình yêu
Lời thề chưa chắc nói liều
Thơ vui chưa chắc như diều đứt dây
Canh tân cải cách bầy hầy
Khư khư hoài cổ càng bầy hầy hơn
Lơi khơi cá chép thờn bơn
Làm thơ như thể bướm vờn cánh hoa
Đột nhiên nổi hứng ta bà
Giữa đường đứng hát cuồng ca đôi bài...
-
(*) Bài thơ còn có tên khác là “Dạ lý hương”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) I.
Anh gặp em trong buổi chiều y học
Nhà thầy Hùng cây cỏ mọc tùm lum
Con chim lãng mạn bay vào dĩ vãng
Bỗng quay về gáy hót te te
Vậy là yêu!
Ô hay giữa trời cao biển rộng
Nhà thầy thành hải đảo thần tiên
Có suối tuôn dù che thơ mộng
Vài con rùa lễnh mễnh đi chơi
Nứt mộ hồn ma bắt tay thân mật:
“Cô nàng nhìn kỹ rất là xinh!”
Xin cúi lạy trời cao câu thơ ngày ấy
Chẳng phải vì yêu, chẳng phải nhân duyên
Chẳng cầu sở học trong thuở thiếu thời
Như kiếm khách vô danh lãng quên tên họ
Một lần rẽ nước giữa hư không
Gọt lớp vỏ trần tục của thánh thiện tình yêu.
II.
Anh không biết giữa tình yêu và phụ nữ
Ai đáng yêu hơn
Anh chỉ biết rằng khó tách phụ nữ với tình yêu
Vì chúng là chị em sinh đôi
Giống nhau lắm nhưng đâu phải một người.
◦◦◊◦◦
Truyện Kiều đến quá lạ lùng
Đến giờ vẫn có người yêu
Một chiều ngang nhiên ướm thử
Trăm năm – cái chớp làn mi
Hài văn Kim Trọng xanh rì
Cho Kiều chợt cắn đôi môi
Cho người ở phương xa lạ
Rắp tâm nối lại dây đàn
Giác Duyên đi chợ mới về
Bán bùa tình chị duyên em
Cho Kim sống bằng hai mặt
Chân tâm biết ở chỗ nào?
Ai người vị quốc vong thân
Phải ra giọng điệu ham tiền
Tố Như ta thán “dư niên hậu”
Một lời cảm thán cho thôi
Đâu mong thiên hạ khóc mình
Dây đàn có nối người ơi
Chẳng qua chỉ một tiếng cười.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Ta thống kê trong một lần nói chuyện
Nụ cười trên môi tắt/mở mấy lần
Như gió đại ngàn băng qua sa mạc
Nụ hôn còn bỏ lửng khách hành hương.
Ta thống kê những cụ già xuôi tay nhắm mắt
Con cháu vây quanh sụt sùi nước mắt
Vẫn biết người mình yêu hơn hẳn kẻ yêu mình.
Ta lấy mẫu một ngàn trong muôn triệu cặp thương nhau
Cũng đủ biết rằng
Nghịch cảnh đời thường đổi chác mộng mị yêu đương.
Ai thống kê bao nhiêu là cao ốc
Đinh găm vào mắt
Kẻ mù lòa chống gậy giữa nhân gian
Đo lường lợi nhuận với chiều cao.
Hệ số tương quan âm dương đắp đổi
Thông kê nỗi buồn sẽ biết được niềm vui.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Em hãy hát bài ca ngộ nhận
Tính tình tình tính tinh
Ngộ nhận trong lòng ngộ nhận khăn tay
Lá là là lá la
Ngộ nhận một ngày vong mệnh cuống hoa
Ngộ nhận ta-người khác biệt lâm ly
Em có hát bài ca cũ xì cũ rích
Nhấm nháp từng lời, nuốt trọng tâm tư
Ơ thế thời gian có khi ngắt quãng
Nhịp phách đi theo đúng mốt gọi là
Ngộ nhận rằng mình hiểu ý người xưa
Người thương nhau chưa trọn một con đường
Xe qua đầy lễ vật
Ngộ nhận thánh thần sẽ xót thương
Chiến tranh vốn bất tường
Xương máu mình phân bón quê hương
Cây sinh nỗi buồn lơ lửng
Người sau gỡ xuống vẫn chưa xong
Xin cúi đầu buông lời ngộ nhận
Nhưng ngộ nhận là gì? Quá đỗi mông lung!
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) I.
Cái hẹn mười năm chàng quên mất
Phố nhỏ ngày xưa đổ bóng rêu
Bóng ai sau cửa còn in ngấn
Đàn mưa quẹt réo cọng phong linh.
II.
Cái hẹn mười năm đỏ mắt chờ
Em có ngờ đâu chuyện bá vơ
Giọt nước mắt nào trong trí nhớ
Gọi bằng diệu xứ của tuổi thơ.
III.
Em cởi bài ca khoác vào kỉ niệm
Mà quên cài nút chuyện yêu nhau
Mười năm lỡ hẹn mưa bong bóng
Em giấu vào tim giọt nhiệm mầu.
-
(*) Cảm tác từ bài thơ Đường “Thán hoa” – Đỗ Mục.
◦◦◊◦◦
Anh không viết về trăng nữa
Anh không viết về hoa nữa
Viết hoài viết mãi cũng mỏi tay
Anh viết về đêm nay
Áo em vàng tất nhiên không khó hiểu
Khi nắng hoàng hoa đổ bộ mặt sông Tiền
Chân em trắng như mây vờn nông nổi
Đong đưa một khoảng trời xanh lơ
Con lắc chao qua đồng hồ vỡ lở
Tình yêu như sét nổ bình hơi
...
Xác thân còn nguyên vẹn
Anh ôm em tạ ơn điều huyễn mộng
Anh vẽ hình “nuy” cho em sống với thời gian
...
Rồi anh hóa thành vàng
Anh hóa thành xanh
Anh hóa thành đóm mực trên gò ngực hoang vu.
◦◦◊◦◦
Chúa tạo E-va từ xương sườn A-đam
Nhưng ngài hớ hênh lòng dạ đàn bà một cõi tinh linh
Vườn địa đàng không hề có táo
Chỉ có lửa và rơm
Tắm gội hồng trần trong mưa nguồn chớp bể (1)
A-đam hồn nhiên gầm qua sáu cõi
Hào khí anh hùng hớp mất E-va
Nàng ngã vào lòng A-đam
Tự nhiên như bài thơ trong miệng thi nhân
Như mẹ yêu con nụ cười răng sữa
“Tạ ơn Chúa mang nàng đến cho ta
Chúng ta đến gặp ngài thổ lộ tâm tư”
A-đam ngỡ ngàng trong lời đáp E-va:
“Được chừng nào hay chừng nấy!
Sao chúng mình không học bác Phan Khôi”
Nhưng chúa không ngây thơ như nàng tưởng
Ngài điềm nhiên qua áo mặc trăng trong...
...
“Chúng con lớn lên giữa trời cao biển rộng
Nên không còn thuộc về ngài
Lượng cả bao dung hay máu tưới nơi này
Tùy ngài định liệu”
Chúa cả cười như mây vờn sóng nổi:
“Mười dặm hồng trần bi hoan li hợp
Hà tất lắm lời chuyện ân nghĩa với nhân duyên”
...
Còn quả táo thì sao?
Chúa muốn giấu người câu chuyện hớ hênh.
-
(1) “Ơi! Con sông dạt dào như lòng mẹ. Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn” - Khúc Hát Sông Quê - Nhạc: Nguyễn Trọng Tạo - Thơ: Lê Huy Mậu. Thể hiện: Ca sĩ Anh Thơ.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Niêm luật đắp xương cho thơ thẳng dáng người
Luật bỏ đi rồi thơ tựa vào đâu
Lục bát không thành câu sáu tám
Tứ tuyệt nghẹn lòng mửa máu tươi
Bốn câu năm chữ buồn vui lạc lõng
Thi sĩ ngủ vùi sặc sụa say
Thương tâm một đoạn tình
Tứ tuyệt chuyển mình lục bát ôm hôn
Thơ tựa vào lòng biển cả tình nhân
Trung chuyển cuộc đời qua những chặng gian truân
Thơ vì niêm luật mà phá bỏ luật niêm
Không tựa vào đâu mới chính là thơ
Như cánh én liệng vào mất hút
Rơi lại lòng người một khoảng êm êm.
◦◦◊◦◦
(Tặng Thu Hà)
Rồi thì thi hứng bay đâu
Làm sao vẽ lại cái màu ngây thơ
Anh chưa đi hết cuộc đời
Thơ yêu đã lội lặn vào rong rêu
Màu xanh thu thủy mắt mèo
Màu hồng nhộn nhạo ôm eo bên hồ
Sen chưa đến độ vào mùa
Vài con cá nhí chạy ùa vào tim
Sóng tròn ghế đá linh dinh
Em cười khúc khích cho tình tứ rung
Tình nhân ơi hỡi tình nhân
Chỉ mong tô đủ một phần tình yêu
Tình yêu ơi ỡi tình yêu
Thi nhân trót phải những điều rối ren
Cũng là giây phút yếu mềm
Và nhan sắc ấy cho thêm mủi lòng
Bài thơ cái thuở chỉ hồng
So le cọng ngắn nhớ mong cọng dài (1)
Trái tim chẳng phải chia hai
Chia năm chia bảy chia hoài hết đâu!
Nắm tay hỏi lấy ông trời
Làm sao yêu hết những người đáng yêu.
-
(1) “Sâm si hạnh thái. Tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ. Ngụ mị cầu chi” - Quan Thư - Kinh Thi.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Ni cô ngụ ở trong chùa
Tâm hồn bay bổng quay tua mấy vòng
Lời kinh kéo cọng dây thun
Bốn phương Phật tử ùn ùn chạy vô
Hò lơ hò lớ hò lờ
Lôi câu kinh Phật đắp bờ ngăn sông
Trồng cây nuôi thỏ đào hầm
Em mang diệu đế chia phần cho anh
Anh mang thần lực trời sinh
Cài hoa lên mái tóc tình óng a
Ừ thì em mới hai ba
Xa anh một đoạn đã tà tịch dương
Ừ thì trót một lần thương
Một viên ngói bể trên đường đi qua
Năm năm cắt mặt giang hà
Da nhăn thêm chút mặn mà có duyên
Người xưa nói bến đậu thuyền
Con chim đậu ở hàng hiên bay vù.
Làm thơ đã trót lu bu
Quàng thêm lục bát không ngu cũng khờ
Mắt nhìn sáu tám bơ vơ
Không sao cầm được người ơi, nỗi lòng
Ừ thì lục bát truyền nhân
Sợ gì có đã thương lầm người ta
Bé xiu cái chuyện tài hoa
Chỉ mong gánh được mưa và bão giông
Để hồn Nguyễn Bính chạy rông
Bắn bi với trẻ mục đồng thảnh thơi.
◦◦◊◦◦
Lạy thầy từ tạ dung nhan
Thế gian xếp lặng hai hàng giấy bông (1)
Lạy thầy tỉ muội tay không
Dâng thầy bốn mảnh xương gồng có gân.
-
(1) Bài thơ được cảm tác khi tôi ngụ viếng một ngôi chùa. Đường lên chùa, hai hàng hoa Bông Giấy rất đẹp. Hôm ấy diễn ra buổi lễ quy y của hai cô gái.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) (Thơ viết cho người một chữ “tạ” mà thôi)
Tạ ơn trời chưa vứt anh nơi cống rãnh
Còn có ngày thấy được ánh dương quang
Ngỡ câu thơ hai hàng lụy nhỏ
Một trận cười sấm vỗ cung thương
Em có thương anh đơm hào tình bằng đôi môi mọng
Nhèo nhẹo tiếng cười, cánh cửa trốn tìm nhau.
Tạ ơn trời đã trót thương anh
Còn có ngày gầm thét với bão giông
Nắm tay Kiều cúi lạy trước Nguyễn Du:
“Chữ tâm giữ ở trong lòng
Tài hoa như chiếc lông hồng nhẹ tênh”
Sống chết giữa đời chẳng qua là chuyện nhỏ
Một bài thơ cũng mãn nguyện với quỷ thần.
◦◦◊◦◦
PHÀM PHU – QUÂN TỬ – THÁNH NHÂN
I – PHÀM PHU
Biết tụ tập bạn bè, hét la thỏa thích
Nốc rượu đầy tràn hào khí can vân
Đêm qua dốc túi cho người đẹp
Sáng nay ngái ngủ cũng cày bừa.
II – QUÂN TỬ
A-đam ngồi chong đèn đọc sách
E-va cười tình quyến rũ cũng bằng không
Nhan sắc có yêu đừng mê luyến
Quân tử (cũng) là người - biết cảnh tỉnh răn đe.
III – THÁNH NHÂN
Em về đọc Pho-rét-gâm (1)
Chàng ngồi lặng lẽ mà thành thánh nhân
Chạy dài hết kiếp cần lao
Chẳng màng đến chuyện về sau thế nào.
-
(1) Forest Gump: một bộ phim và tiểu thuyết cùng tên mà cũng là tên nhân vật chính trong phim đó.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Anh ngồi nặn mãi câu thơ
Quanh đi quẩn lại những tờ thư xưa
Cái thời lục bát nắng mưa
Hoa thơm cỏ dại còn chưa bén mùi
Thơ tình lắm mắt nhiều môi
Bùa tình vẽ mãi đến hồi mất thiêng.
Lạy trời nếu được cuồng điên
Nàng thơ ở lại đừng biền biệt xa
Buồn vui thoáng chốc thôi mà
Váy hồng tươm nắng đừng cà rỡn anh
Hít luồng thi hứng thơm nồng
Vận công xóa sạch lối mòn thói quen.
Lục bát mấy lần thương đọc hoài cũng chán
Câu chữ ngày xưa gởi lại cho trời
Thơ hay chỉ viết một lần
Dùng theo lối cũ sẽ thành bán rong
Dẫu có mòn chân tình ca hạ giới
Người mua ngán ngẩm nét thân quen
Lục bát từ đây trùm chăn mộng ảo
Tứ tuyệt ngược dòng tàu thủy máy bay
Cơ khí vào thơ gầm cho rơi chữ
Biến hóa hình thù chẳng thể gọi tên
Một cuộc trường chinh không cần đích đến
Một cuộc trường chinh vô hạn không thời
Anh có yêu em dám cầm thơ trong sa mạc
Khắc hạt cát vàng mỹ lệ bóng hình em.