Collection “Vẽ”
TỰA
Trong những tập thơ trước, tôi đã vẽ ra cho các bạn một bức tranh đầy cảm xúc với những con người rất thật, những chuyện tình rất thật nhưng cũng đầy tưởng tượng vượt ra không thời gian hiện tại. Thơ tôi, xem trọng nhạc điệu hơn niêm luật, nửa bình dân nửa bác học, nửa thanh nửa tục, nửa thâm trầm nửa hài hước, nửa quái dị nửa ngây thơ, nửa hiện đại nửa cổ kính, có những con người trần tục đủ ngành nghề, có thần tiên, có yêu ma, có anh hùng, có mỹ nhân, có nước mắt, có nụ cười, có chuyện hoang đường, có tin sốt dẻo và đủ thứ. Tôi bắt gặp tôi trong đấy và rất vui nếu biết bạn bắt gặp bạn trong đấy.
Với tập thơ mới với tên là “Vẽ”, tôi sẽ vẽ một bức tranh mới với mong muốn bước vào địa hạt siêu huyền, những con người/sự việc có thể là thực nhưng sẽ trở thành những hình siêu thực trong bức tranh ấy. Tất cả không còn cụ thể nữa. Tên tất cả bài thơ đều bắt đầu bằng chữ cái “H” viết tắt từ “Hình” cùng với số thứ tự. Ví dụ, H1 là bài thơ thứ nhất tượng trưng cho hình siêu thực 1. Tất cả mảnh ghép siêu thực tạo thành bức tranh siêu huyền mang tên “Vẽ”.
Rất mong các bạn đón nhận tập thơ “Vẽ”.
Nguyễn Phước Lộc
2016-2019
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Hơi biển đã len vào trong gió cả
Sóng vỗ mạn thuyền sao lại ngả nghiêng
Anh hãy làm thơ và hãy rồ điên
Em sẽ buộc chim bay vào cẳng ngỗng.
◦◦◊◦◦
Lỗ tai vẫy gọi mời chào
Tâm hồn kiêu hãnh ngoại giao tuyệt vời
Ồ ba má! Tráng sĩ rồi!
Cầm cờ chạy tít rong chơi địa cầu.
◦◦◊◦◦
Tám năm tỉ mỉ tì mì
Thêu thành câu chuyện thầm thì không tên
Trời cao gió lộng diều lên
Áo choàng hiệp khách vẫn phần phật bay.
◦◦◊◦◦
Nàng là hoa nở cây keo
Bỏ chàng khoa học đi theo tiếng tình
Hai lần dân chúng tôn vinh
Cuối cùng vẫn được trung trinh với đời.
◦◦◊◦◦
Tháng năm biến đổi vô thường
Kẻ còn người mất, anh hùng đại gia
Minh quân biết chắc là quy luật
Truyền nhân vẫn có kẻ thật lòng.
◦◦◊◦◦
Đại nhân nằm võng thở dài
Trong đầu phác họa lâu đài công nhân
Trời nam đã định, chưa đâu
Lá xanh đừng vội ngả màu thời gian.
◦◦◊◦◦
Có chàng kịch sĩ là trùm
Gan lì hết sẩy xám hồn chịu chơi
Miệng to tròn tợ viên bi
Bên trong đựng thứ thuốc gì, chịu thua
Chàng nói rồi lại phân bua
Đẹp trai thì sẽ làm vua rất cừ.
◦◦◊◦◦
Phu nhân hí hửng cười tươi
Chồng là vũ khí tuyệt vời đó nghe
Những lần đấu vật lăm le
Phu nhân cóc sợ ông nghè trạng nguyên
Thời gian mấy độ truân chuyên
Vẫn đầy nghị lực với quyền biến mưu.
Nếu ý chí muôn dân đem tấc lòng phù trợ
Trời sẽ chiều, hiến pháp tỏa hào quang.
◦◦◊◦◦
Vì chưng táo tợn buổi đầu
Thánh nhân đành phải quẩy bầu non sông
Đá vàng kể chuyện thần long
Buồn vui thiên hạ trong lòng bàn tay.
◦◦◊◦◦
Quyền mưu đến tận cùng cội rễ
Làm sao chia thịt cho thật đều
Trong lòng chất chứa bao nhiêu thứ
Cởi truồng nên mới được qua sông.
◦◦◊◦◦
Mối thù chôn sống không cần trả
Không cần bá nghiệp để vì nhau
Đại ca hãy gắng thành vương đạo
Âm hồn bọn đệ sẽ siêu sinh.
◦◦◊◦◦
Từ buổi cày thuê ôm chí lớn
Gậy gộc vùng lên đấu gươm đao
Tướng quân trót quên người cùng khổ
Dẫu thành hảo hán cũng như không.
◦◦◊◦◦
Từ buổi mài gươm thề bóng nguyệt
Huyết tẩy mối thù của kiếp nô
Tướng phụ nhìn xa rồi bật khóc
Đại hiệp buông lòng với núi sông.
◦◦◊◦◦
Dẫu được làm vương ta đếch chịu
Làm ma bất tử sẽ sướng hơn
Chuyện thật như đùa sao đỏ mắt
Một nắm xương tàn với núi sông.
◦◦◊◦◦
Rối bù sợi tóc đâm ngang
Mê trai nên phải cầm đàn tịch tang
Ông trời đãi ngộ hồng nhan
Thạch Sanh nhiều lắm xếp hàng đợi em.
◦◦◊◦◦
Ừ thì trở lại bến sông
Vẫn màu hổ phách anh hùng lưu li
Bây giờ điện đóm lu bu
Trăng xưa còn đó, đèn dầu lại không.
-
(*) Họa thơ Xuân Sách - Chân Dung Nhà Văn.
◦◦◊◦◦
Kèn cựa trong đời ở đâu cũng thế
Hành nhân lưu lạc đến phương nam
Hãy sống vì thơ say sưa bí tỉ
Ánh sáng trên đầu sẽ rực sắc phù sa.
-
(*) Họa thơ Xuân Sách - Chân Dung Nhà Văn.
◦◦◊◦◦
Mấy độ trăng tàn soi bóng nguyệt
Người còn lầm lũi với thi ca
Cung đình chỉ thế mà thôi
Làm sao sao chứa nổi con voi to sù.
-
(*) Họa thơ Xuân Sách - Chân Dung Nhà Văn.
◦◦◊◦◦
Anh vẫn lắm lời và hay xạo sự
Anh có thật là hoàng tử của em không?
Em đã chớp mắt thì đây xin chịu
Thể theo chuyện cổ mà tin tín “tìn”.
◦◦◊◦◦
“Dế mèn lưu lạc mười năm”
Để o chuột gặm nỗi buồn riêng chung
Miền Tây sen vẫn đỏ hồng
Trăng thề rọi bãi cát vàng đảo hoang.
-
(*) Họa thơ Xuân Sách - Chân Dung Nhà Văn.
◦◦◊◦◦
Nếu trách trăng xưa còn lỡ hẹn
Vài đường kiếm thuật múa cho khuây
Ơ kìa một nhóm hay hay
Nhìn gương Đại Số mà ngây cả người.
◦◦◊◦◦
Bên đông hồ chuyển xanh vờn mắt
Mộng thấy Đường thi hoa tuyết bay
Một đóa phù dung say sớm tối
Trăm năm chẳng đáng với một ngày.
◦◦◊◦◦
Lá thư ngày trước chườm lục thủy
Trời đất trao tay bỗng lạ lùng
Hốt nhiên cát bụi thương tiền kiếp
Em có còn nhớ đến anh không?
Em có còn nhớ đến anh không?
Chuyện cũ ngày xưa chớ bận lòng
Em lấy chồng đi anh cúng tặng
Ba ngàn quả núi chín con sông
Ba ngàn quả núi chín con sông
Hờ hững tình buồn nhẹ như không
Buổi ấy trăng đưa ngoài cửa sổ
Hãy cắt dùm anh những chấn song
Ôi làn môi mọng đỏ!
Chạm vào sao buốt tận chân răng.
◦◦◊◦◦
Cứ ngỡ mười năm trôi chóng mặt
Đá sỏi hồn nhiên hát vỡ lòng
Kiếm pháp bật ra thành quái dị
Không ngờ lại thẳng biến thành coong.
◦◦◊◦◦
Thơ hay, cảnh đẹp, người xanh
Cả ba cái ấy quện thành bòng bong
Và thêm đỏ choét môi hồng
Nụ cười tươi tắn hớp hồn trai tơ.
◦◦◊◦◦
(Ngỏ - Tặng Hồng Tường).
Hỡi Bậy Bạ, hãy cùng ta rong ruổi
Đi dưới trăng và bóp vú non cao
Những dung tục, những tầm thường ma mị
Kết cho thành
nhiễm sắc thể hai mươi tư. (1)
Hỡi Hoang Tưởng, hãy cùng ta say tít
Chạy đất bằng mà cứ ngỡ trên mây
Những zíc zắc đường tình năm bảy lối
Kiến cành đa mọc cánh hóa chuồn chuồn.
Hỡi Mộng Mơ, hãy cùng ta ước hẹn
Ngàn năm mới lạ chuyện thần tiên
Ta sẽ phong em làm vương hậu
Em hãy bằng lòng để... trị vì anh.
-
(1) Cặp nhiễm sắc thể 24 là ý tưởng trong bộ phim Doom bởi đạo diễn Andrzej Bartkowiak.
◦◦◊◦◦
(Chịu - Tặng Mai Hân).
- Chúa dụ rằng hãy vào nước Chúa
Những thiên thần có cánh thích bay
- Tôi chỉ thương những âm hồn bất tử
Con lạc đà vạn dặm trường chinh.
- Chúa dụ rằng cô nàng xinh đẹp
Những dịu dàng xỏ chỉ luồn kim
- Nếu bốn phương không còn phù trợ
Lấy gì mặc cả để cưới nàng?
- Chúa bực mình, ngươi hãy vào đạo
Nghiệp chướng anh hùng ta rửa sạch cho
- Nếu tấm lòng đong bằng biển cả
Làm thánh nhân uống rượu với ngài.
◦◦◊◦◦
Cái khăn chít quặng mấy quầng
Trên đầu đội cả một vầng khổ lao
Bổng bay đen đỏ cuộc đời
Như trăng đáy nước vỡ rồi lại vuông
Nói cười cạn chén rượu suông
Người đi để lại nỗi buồn không lưu. (1)
-
(1) Có điệu “Lưu Không” trong nghệ thuật Chèo.
◦◦◊◦◦
(Ngộ - Tặng Xuân Phương).
Một chiếc bè lau thả bao điều mộng mị
Người đứng nhìn trai gái hát giao hoan
Người xuôi dòng rồi ngược về cổ tích
Gởi đôi hài vạn dặm tặng trần gian.
◦◦◊◦◦
(Bóp kèn inh inh).
Bóng trăng trông rất lập lờ
Bóng ai ma mị như vờ vợ ta
Đứ đừ điệp ảnh vờn hoa
Nàng yêu nữ khoái bỏ bùa hồ li
Hồ li cùng với hồ lì
Nàng đem cược cả viên bi của chàng
Xoay bao na niệm vô vàn
Cái vòng ru đủ mười ngàn chiêm bao.
Trố hai con mắt thì thào:
Nàng vui quên mấy kiếp nào đã qua.
Người gần, còn chẳng bao xa
Trăm con nước cũ trăng tà rối ren
Hoàng thành cửa đóng không then
Anh là diệu thủ bóp kèn inh inh.
◦◦◊◦◦
(Ca tụng - Tặng NS Mộng Thu và NS Thu Thủy).
Tiên nữ xuống trần sao ngần ngại
Thôi thế trần gian đã có hường
Tùng Linh đóng cửa nằm ôm sách
Nhốt nàng thần nữ với văn chương.
Tình thơ đành giấu thôi chị ạ
Nghệ sĩ giàu to nhưng lại buồn
Ta nhớ ngày xưa rằng có viết
Sao mình mắc phải chuyện đèo truông.
◦◦◊◦◦
I - Đường Thi tân thời.
(Tặng Hậu).
Trường Giang nước chảy chập chùng
Có con thuyền nhỏ bập bùng xuống lên
Cái hoa hở cánh tênh hênh
Thẹn thùng chưa quấn cái mền Ki Ni.
II - Đường Thi vạn nẻo.
(Tặng Muyễn).
Ta bước Đường thi rong vạn nẻo
Mà lầu Hoàng Hạc thấy khắp nơi
Tiên tử ngày xưa đi mất biệt
Thổi phù sông lớn đổ vào thơ.
III - Đường Thi dị khách.
(Tặng Nguyên).
Ta nhớ “Ba sơn” chuyện “vũ thì”
Cùng em ngồi hát giữa mưa rơi
Hùng phong chưa tắt, người đã khóc
Thì thôi ta kể chuyện thần tiên:
Hán Vũ Tần Vương không nghe được
Lý Hạ buồn tình cỡi giao long
Xà thần ngủ ngáy nơi hoang địa
Động lòng Bồ Tát độ nhân gian.
◦◦◊◦◦
(Thời gian 2 - Tặng Xuân Phương).
Bài thơ em viết
Vào thời cổ tích
Không gian biệt lệ
Thời gian bất dịch
Quá khứ vị lai
Cũng là hiện tại
Vần trong tư tưởng
Để người chiêm bái
Nào ai nói hết
Không gian giả tướng
Thời gian cũng không
Sương mây Đà Lạt
Chỉ là mường tượng
Triết gia tự cổ
Học giả cận lai
Cho rằng thời gian
Dòng sông khúc khuỷu
Khi nhanh khi chậm
Khi vơi khi đầy
Đôi khi rẽ nhánh
Nào ai ngờ tới
Chỉ là không thôi
Vì chưng hữu pháp
Nếu ta già đi
Là đang trẻ mãi.
◦◦◊◦◦
(Cuộc đời như một bài thơ - Tặng nghệ sĩ Ngô Đình Long).
I.
Cuộc đời như một bài thơ
Viết xong chẳng muốn bao giờ đặt tên
Ngâm nga vần điệu xuống lên
Hiểu ra thì đã chênh vênh một đời.
II.
Nàng hãy vì ta cạn chén này
Cuộc đời có tỉnh sẽ có say
Mười năm sau nữa ta sẽ chết
Nàng hãy vùi ta ở gốc cây
Rồi tưới bài thơ li rượu hảo
Có chàng thi sĩ nhớ thương ai
Ừ thế mười năm như giấc mộng
Ước gì say chết được đêm nay.
◦◦◊◦◦
(Mê mẩn - Thương tặng Bích Ngọc).
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Nỗi nhớ có tay mà ngóng lắm
Đợi hoài nước mắt nhỏ thành mưa
Nếu như hôm ấy mình đừng níu
Thì người đâu thể lẻn vào mơ
Người trộm hồn ta mà không biết
Để mình mơ mãi bạch đầu ngâm
Tướng quân bỗng hóa thành nhi nữ
Một mảnh trăng vàng chị hóa em.
Người hong áo lụa thơm nắng mới
Vợ chồng nóng hổi buổi yêu nhau
Ô hay ngực chị ôi mềm mại
Mà sao ngọt lịm đến tê đầu...
◦◦◊◦◦
( Thơ tình muôn thuở - Thương tặng Bích Ngọc).
Mười năm thơ mãi đi tìm
Cuối cùng lại được mối tình với em
Nếu trăng còn tỏ ngọn đèn
Để anh tìm lại cái thèm thuồng xưa
Anh thường thích nói thơ vui
Tận cùng chót lưỡi vẫn lời thiết tha.
◦◦◊◦◦
(Cô giáo và cô chủ - Thương tặng Bích Ngọc).
Đêm về nhộng thành trăng
Bay tọt vào cổ tích
Nắng chiều đừng xê dịch
Hoàng hôn chạy tung tăng.
Thi nhân về với cỏ
Thơ bỏ lại bên trời
Nắng vàng đi trốn biệt
Sao lóe lại làn môi
Anh hùng về với cỏ
Kiếm gác chếch trên đồi
Mở tay nhìn phong nguyệt
Nụ cười vướng trên môi.
Tịch dương là hữu hạn
Vì lòng người nên hảo
Nếu đời còn Lý Bạch
Người đẹp mãi đôi mươi
Em chỗ nào cũng đẹp
Cái bụng tròn ong béo
Mặt hoa còn da phấn
Ngực - hai tay không vừa
Miệng chua pha thêm ngọt
Chan chát lại thành ngon
Xúng xinh mỗi lần gặp
Thơm hai lần cô chủ
Cô chủ là dưa hấu
Xanh vỏ nhưng đỏ lòng
Dễ lay tình xúc động
Mà cười nói như không.
Ta một đời khổ luyện
Mài sắt để thành kim
Hơ vàng trong lửa nóng
Dầm buốt một vầng trăng
Nàng cười xinh như mộng
Mộng đẹp thế là cùng.
-
(*) Cảm tác từ bài thơ “Đăng Lạc Du Nguyên” của Lý Thương Ẩn.
◦◦◊◦◦
(Tặng Nhã).
Chàng đi gồng gánh nợ giang hồ
Đặc sản xoay tìm ở nơi mô?
Đặc công hụn hụn là quái xế
Trao cả người dưng một đóa hồng.
◦◦◊◦◦
(Tặng Kim Thoa).
Nàng vẫn thích bài tình anh bán chiếu
Nên mấy độ phong trần vẫn cứ cải lương
Chiếc thoa vàng đánh rơi nơi đáy bể
Gọi Trà Ôn thì...
người mãi hát với ngã bảy bờ sông.
◦◦◊◦◦
(Tặng Kim Long).
Anh hỏi sao em còn bé bỏng
Ứ ừ toàn diện cứ đầy ra
Vì nắng âm u đường không trơn trợt
Vì đi giữ trẻ hộ càng to.
◦◦◊◦◦
(Tặng Yến Nga).
Nàng nhuộm mưa tháng tám bằng màu đen kịt
Bàn tay cào xước mặt đàn ông
“Người tình không đến” mình lại đến
Bứt sợi tóc rồi gọi bống bang.
◦◦◊◦◦
(Tặng Quốc Anh).
Chàng mở trần gian bán muốn ham
Bán luôn những chuyện rất thích làm
Bốn phương khách lạ trầm trồ lạ
Vì bán nụ cười ai cũng mua.
◦◦◊◦◦
(Tặng Ngân).
Hôm qua người kể chuyện rất rồ
Mà giờ mây nước chảy lô bô
Hai con cà cuống trồng cây chuối
Thì ra 69 đánh lô tô.
◦◦◊◦◦
(Chiếc lá hồng - Tặng Hồng Điệp).
(Thể hiện: NS Mộng Thu ) Quá hai mươi năm nàng không còn đợi
Chiếc lá hồng hàng xóm chạy mất “tiu”
Chuyện tưởng là quên nhưng không còn cũ
Mới gặp rồi nàng vẫn đẹp như xưa
Quá hai mươi năm nhưng trời còn chịu
Cho ta gặp nàng đánh đố với thời gian
Áo nàng hồng xanh màu xanh lục ngọc
Đứng bên này cách trở một dòng sông
Nàng vẫn đứng trời riêng không đụng độ
Mái tóc dài ngồi chải với yêu tinh
Như lữ khách độc hành nơi góc biển
Ngắm trăng tàn rồi không nhớ bình minh.
-
(*) NS Mộng Thu đề tựa bài thơ là “Chiếc lá hồng”.
◦◦◊◦◦
(Tái tạo - Tặng Chiêu Anh).
Một đêm hiệp khách
Cầm theo đôi mắt
Mà quên gương mặt:
- “Hỏi tiên sinh y thuật kinh thiên hạ
Tái tạo người xưa nét thân quen”.
Tiên sinh ngẩn nhìn trăng rơi cuối phố:
- “Tướng quân bị bệnh nhờ người chữa
Thì ra vấp phải khối tình xưa”.
◦◦◊◦◦
(Tặng nhà thơ Hải Thụy và NS Mộng Thu).
Chưa biết hoa niên đã bạc đầu (1)
Tình đem lưu luyến gởi chiêm bao
Hàng Châu, hàng ngọc, hàng quán xá
Một đời trốn bắt với nàng thơ.
Quá tuổi hoa niên lại thở dài
Ngắt đóa phù dung xem phượng đỏ
Mà chưa tỏ
Thơ nở trong lòng nhưng mọc ở đâu?
-
(1) Họa thơ Xuân Sách - Chân Dung Nhà Văn.
◦◦◊◦◦
(Quà tặng là thơ - Tặng Ni).
Chị em nhà Thiếu Ni
Bán thiên y
Vẫn còn hở
Những quầng mê si.
Chị em nhà Thiếu Ni
Chặn đường hỏi nhỏ:
- Anh hãy tặng chúng em điều chi quý nhất
Đáp rằng:
- Anh chỉ còn bài thơ thề hẹn với quỷ thần
Ngày đá thành vàng, hãy mang đi rao bán
Dắt dê ra chợ
Bảo rằng kiếp trước đã thành tiên.
◦◦◊◦◦
(Dị lạ).
Em cởi truồng gọi quỷ thần núp vía
Mặc váy vào trời đất cũng lung lay
Tuổi học trò hồn nhiên trang giấy tỏ
Bủm bàn tay lại thấy tiếng tao mày.
◦◦◊◦◦
(Đù đú đu).
Dạo này đằng ấy có đù không?
Đù ư?
Là đù đú đu đó!
À!
Tớ đợi cây cờ rung trong gió
Trăng sáng bết giường mới viết ra.
◦◦◊◦◦
(Làm quen).
Mùa thu bay võng bay vòng
Con ong bắt gặp đóa hồng làm quen
Mùa thu bỗng nhớ lại quên
Đem bao thơ mộng để đền dáng hoa.
◦◦◊◦◦
(Cảm tác hoa khế - Tặng nhà thơ Vũ Thụy và nghệ sĩ Mộng Thu).
Nếu chim thần không còn đến nữa (1)
Thì bóng quỷ cầm thơ trả lại nhân gian
Thơ hóa thành vàng, vàng tan trong nhân thế
Mây trắng ngang trời anh dệt túi huyền không.
-
(1) Cảm tác từ bài thơ “Hoa Khế” của nhà thơ Vũ Thụy.
◦◦◊◦◦
(Nhà nàng - Tặng nhà thơ Vũ Hoàng Mai).
Nhà nàng có cái ao xanh
Hai con cá nhảy đớp nhầm bóng hoa
Nhà nàng nuôi một con cà
Trắng đêm đến tận canh ba mới xìm.
◦◦◊◦◦
(Giọt nước - Thương tặng Hoa hậu Ca sĩ Kim Thoa).
Buổi ấy nghe nàng hát
Giọt nước rơi không tàn (1)
Chảy vào trong huyết quản
Khuyếch thành ánh trăng tan
Nàng ơi sao biết được
Anh chẳng chịu làm thơ
Thanh tục đường trăm ngả
Đợi mãi đến bây giờ
Nàng xinh như nắng mộng
Chắc gì chịu nằm mơ?
Buổi ấy nghe nàng hát
Nghe mãi đến bây giờ
Đường tan trong mắt đỏ
Áo lẫn màu thơm tho
Hái chùm hoa điên điển
Hiệp khách ngước nhìn trời
Bài thơ chưa tàn khuyết
Tặng nàng để mua vui
Bolero nàng hát
Tình tự vẫn chưa phai
Thời gian tuôn nghịch chuyển
Chẳng lẽ mình đã yêu?
-
(1) Chương trình TVStar.
◦◦◊◦◦
Anh muốn thu cả bầu... thương nhớ
Trên môi hồng người đẹp của quanh năm
Con cá trên sông (1) vào phòng lơi lả
Trả bằng gì? Đắt lắm người ơi.
-
(1) “Con cá trên sông, cây trồng trên bãi...” - Khúc Hát Sông Quê. Nhạc: Nguyễn Trọng Tạo, thơ: Lê Huy Mậu.
◦◦◊◦◦
(Tài tử giai nhân).
Thời gian đi không trở lại bao giờ
Thi nhân đừng hỏi
Đừng buồn
Tài tử giai nhân trong hình
Hai mươi năm trước ái tình nhiệt hạch
Hai mươi năm sau đá vàng cổ tích.
Chạnh lòng chim én gọi vàng bay
Thơ ngậm nơi mồm kéo sợi phim quay
Tài tử giai nhân nói cười khúc khích.
◦◦◊◦◦
(Tinh tinh tang tang - Tặng Phương Lý).
1.
Anh hứa sẽ đắp thơ làm tổ ấm
Nàng có về nằm cạnh nai tơ
Nếu nói điêu ông trời sẽ phạt
Nàng chớ mà gạt gẫm trai tơ.
2.
Có mối tình chớm nở
Nơi mùa xuân vàng rượm
Nàng ươm đôi kính cận
Nhìn chàng đến mân mê.
3.
Dòng kênh nửa đục nửa trong
Nên chi giếng cổ bềnh bồng súng hoa
Niềm tin thắp lửa quê nhà
Người yêu hãy đợi anh vài ba hôm.
◦◦◊◦◦
(Duyên kiếp - Tặng Hải Yến).
1.
Duyên kiếp ba sinh nào ai ngờ tới
Nàng đến rồi cởi áo cuốn thành mây
Anh lóng ngóng trời thơ và biển hẹn
Bán cho nàng nửa mảnh tình say
Nửa mảnh kia anh thề cho em tuốt
Đợi khi nào răng khểnh cắn quanh năm
Nón người thương che thơ vào bóng tối
Múc cho đầy biển bắc với trời nam.
2.
Mới đó mà người đã vội quên
Lòng khách đa tình ngu ngơ lắm
Em đã nói cùng anh về Bắc Kạn
Nắng sớm nương chiều liệu có chênh vênh
Nếu tặng anh món quà quá lớn
Mười bảy năm đã đủ một kiếp người
Anh chỉ sợ em sớm thành góa phụ
Nên chắc gì em đã chịu bên anh
Em đã tặng anh một món quà lớn
Ngồi bên nhau nghe tim đập rộn ràng...
◦◦◊◦◦
(Hiệp nữ - Tặng Hoàng Châu).
Đội chùm hoa phượng vĩ
Nàng là nữ thần hoa
Hồng Phất tìm Lý Tịnh
Có hết một đêm dài?
Đội chùm hoa phượng vĩ
Hiệp nữ tìm trung nhân
Ở trong lòng trai trẻ
Ngọc ngà một tấm thân.
◦◦◊◦◦
(Đồng thuyền - Tặng Nguyễn Thị Tú).
Đồng thuyền sang bến mộng
Thiết tha những buổi đầu
Chèo thuyền trong sóng dữ
Có chịu chết vì nhau?
◦◦◊◦◦
(Ấm ức - Tặng Lệ Quyên).
Chiêm bao chợt gặp người trong mộng
Hát một bài rồi lặng lẽ bỏ đi
Trai tơ mắt nhìn theo ấm ức
Chưa hôn nàng thì vẫn chưa phê!
◦◦◊◦◦
(Tặng Hoàng Hải My).
Người bảo cùng tôi xây bến mộng
Ừ thì thương nhớ sẽ thành yêu
Đường cong sóng vỗ sáng đêm khêu
Cái cau mày cũng thành câu chụt chụt...
◦◦◊◦◦
(Đẹp đôi - Tặng Vi Châu và Quốc Thắng).
Tài tử giai nhân ôm chắc nẹo
Phượng tím bên trời vẫn đẹp đôi
Thiên thần bay quẩn tình xanh mãi
“Chuyến xe về chắc phải đưa nôi”.
◦◦◊◦◦
Tết này vui lắm chị ơi
Em ngồi đếm những nụ cười đong đưa
Nhìn mình sao rất mộng mơ
Hay vì chị đã ban cho dậy thì
Dậy thì là dậy thì ơi
Biết ai chịu dạy bầu trời ra sao?
◦◦◊◦◦
(Tặng nhà thơ Bùi Kim Hường).
Quán không tên em gọi bằng quán cỏ
Vướng vào người tơ tóc nhủi vào tim
Em lể ra thành bài thơ diễm lệ
Vỗ lên trời hóa một cánh chim.
-
(*) Cảm tác từ bài thơ “Quán Không Tên” của nhà thơ Bùi Kim Hường.
◦◦◊◦◦
(Siêu tưởng 2 - Tặng nhà thơ Nhật Yên).
Mời em cạn hết chén này
Quay nghiêng làm đổ một dây tơ tình
Cơn say cột lấy chúng mình
Em xinh hết ý, anh thình thịch tim.
Ố ồ vóc dáng thướt tha
Không ngờ rượu cũng cho ta phê người.
-
(*) Cảm tác từ hình chụp một chai rượu đổ nghiêng, váng rượu đổ tạo mơ hồ thành hình một người mẫu cá tính và tất nhiên rất đẹp.
◦◦◊◦◦
(Chuyện nàng Phương Lý - Tặng Phương Lý).
Phương Lý là nụ hồng
Đợi cuộc tình trăm năm
Viết văn chờ chàng đến
Chàng đến nơi cửa phòng
Phương Lý tình hơi dỗi
Sao chẳng chịu đẩy vào
Nếu tình còn ấm ớ
Em giết anh bằng thơ
Rồi bỏ bùa trai trẻ
Cũng bằng tình tứ thơ
Có một nàng Phương Lý
Thương hiệu là vô song
Một đóa hồng diễm lệ
Bạn có mê nàng không?
Tôi thì không biết nữa
Chỉ thấy đất tù mù
Trời không còn trăng sáng
Chim hót rất ngơ ngu
Vì có nàng Phương Lý
Đã vẽ lại bầu trời
Bằng thơ tình bùa ngãi...
◦◦◊◦◦
(Tặng Trần Phương Thanh và Thiên Hà).
Hoa cải vàng cãi lẫy với đồng xanh
Nàng trong đó chòng chành một giọt nắng
Dế kêu vang trời, anh thì bắng nhắng
Về đi thôi, em cởi áo cho nhìn.
◦◦◊◦◦
(Giao duyên - Tặng nhà thơ Mã Độc Hành và nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã).
Thánh nhân buông ánh trăng tà
Sư ông nuốt trọng, đại ca ngã cười
Thi nhân thổi một làn hơi
Anh hùng trải chiếu giữa đời hát ru
Bắt ngang người đẹp cạo đầu
Tóc tơ kết mối tình đầu giao duyên.