Collection “Ca dao blog”
TỰA
Tập thơ kỷ niệm những ngày viết blog hòa cùng cung bậc buồn vui với mọi người.
Cảm ơn đã đọc tập thơ.
http://cadaoblog.locnguyen.net
Nguyễn Phước Lộc
2008 - 2009
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Bích Ngọc và Ngô Đình Long ) Từ trong ảo ảnh loăng quăng
Nghìn năm thoáng chốc không bằng một giây
“Lốc” trời vần xoáy mù quay
Chụp lung tung thứ, toầy hoầy cái tay
Đếm rằng một với ba hai
Dạo bờ tư tưởng lâu đài cát xây.
Một chiều nhuốm đỏ vàng phai
Cái gì cũng đẹp một bầy thiên nga.
Nắng vui che khuất trăng ngà (1)
Vành nghiêng nón cõi la đà cà bông.
Tuyết bay ứa ngập căn phòng (2)
Bông hồng ngoẹo cổ phập phồng hương yêu (3).
Một nàng tiểu muội vừa yêu
Bội tình gượng gạo một chiều cả quên.
Đồ Long đao chém tênh hênh (4)
Mất đà chúi nhủi chênh vênh kiếp người.
Chữ tâm đỏ loét rạng ngời
Tấm lòng giữa cõi đất trời bao dung.
Nhím xù gai nhọn xếp chùng (5)
Toe toe cái miệng hả lòng trống không.
U tình Ca-lét chưa xong (6)
Dài đằng thế kỷ hỏi còn biết yêu?
Binh đao nguyên khí lều bều (7)
Một đời lận đận lêu bêu giang hồ.
Bao năm tình đẹp như mơ
Cơ hàn mấy buổi mà giờ thành không.
Tuệ lòng ngăn lại không xong (8)
Dòng hoan lạc chảy ngoảnh trông đứ đừ
Chống cằm mấy bận ưu tư
Nỗi đời ngỗng nghễu tù mù tình yêu
Hỏi rằng: “Gió có nói điêu?”
Một làn mát rượi hút chiều không hay.
Nụ cười toét cả môi mày
Quay đầu thấy bóng ngoẵng dài lê thê.
Bắp ngô chẳng phải ngô nghê (9)
Mà xanh chồi biếc ngày về gió đông.
Chén trà khuấy động long cong
Chanh chua với đắng để lòng tím tê (10).
Nỗi lòng tất cả tung hê
Buồn vui tiệc “lốc” xong về ngổn ngang...
-
(1) “Nắng” là biệt danh một người bạn gái.
(2) “Tuyết” là biệt danh một người bạn gái.
(3) “Bông Hồng Nhỏ” là biệt danh một người bạn gái.
(4) Câu thơ còn có phiên bản khác là “Lời thơ vung vẩy tênh hênh”. “Cô Gái Đồ Long” là biệt danh một người bạn gái.
(5) “Xù” là biệt danh một người bạn gái.
(6) Scarlett O’ Hara – nữ nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió” (Gone with the wind) của nhà văn Margaret Mitchell. Đây cũng là biệt danh một người bạn gái.
(7) Ghép thành tên nhà báo Binh Nguyên.
(8) “Tuệ Hoan” là biệt danh một người bạn trai.
(9) “Bắp ngô” là biệt danh một người bạn gái.
(10) “Trà Chanh” là biệt danh một người bạn gái.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long ) Ù ù hơi lạnh xoay phong nguyệt
Rướn mảnh hồn đau bụi tro tan (1)
Khô trắng nhỡn cạn nguồn tinh huyết
Ba lỗ sâu hòm cõi u minh
Mà nghe trăng vỡ răng côm cốp
Gõ nhịp hoan tình thuở bình sinh.
Sương lạnh vùi sâu ba thước đất
Trồi lên mà đội lớp thời gian
Nhân sinh thèm khát rưng rưng lệ
Côn trùng hố mắt bọ tràn lan.
Mấy đường nứt vỡ đau đơn đớn
Rạn vết suy tư của kiếp người
Lăn long lóc hú tìm tủy não
Đường gân trong lối tuổi xa xưa.
-
(1) Có bài thơ “Chợ Chiều” của nhà thơ Kim Cương Nguyễn Thành Tâm:
“Chợ chiều sót lại bốn năm thằng
Ghi mặt phong trần mấy nếp nhăn
Tỉnh giấc sông hồ gân cốt mỏi
Say đời thơ mộng tóc râu cằn
Hơi tàn chìm đắm trong vò rượu
Tình chết chôn vùi dưới vận văn
Còn mảnh hồn đau năm tháng cũ
Đem chồng sách nát tếch lên trăng”.
◦◦◊◦◦
Là thế tình anh, em lỡ bước
Tan tành một khúc nát sông sâu
Ai mang phấn bụi pha màu tóc
Soi gương mình nhân diện mốc trâu
Ngón tay điểm chỉ vào hư ảnh
Phản chiếu đường vân tuổi học trò
Xoáy cuộn mấy vòng xanh biếc phượng
Rớt vào nhân dạng vết buồn xo.
Diều căng đứt cả vào trong gió
Thấy gì một chút phấn hương xa
Em đem nhan sắc tung tăng tẻo
Ưỡn ẹo làm gì áo thịt da.
Trái tim đỏ hỏn bé tèo teo
Làm sao chứa đựng cả bầu yêu!
Ấy thế ngàn năm thiên hạ tưởng
Tình nằm trong đó – chỉ nói điêu.
Góp nhặt lời ca đem dệt áo
Lá là che chắn những sớm nao
Tình người hở lạnh che không đủ
Thì lấy bờ môi áp chạm vào.
◦◦◊◦◦
Gái giờ biến hóa khôn lường
Thoắt thành phù thủy thoắt dường nàng tiên
Cho trai mày phải đảo điên
Mắt la mày lét chích ghiền tiên nâu. (1)
-
(1) Phiên bản khác của câu thơ là “Chết lên chết xuống chích ghiền tiên nâu” hoặc “Nhớ thương thương nhớ muộn phiền vẫn mê”.
◦◦◊◦◦
Em ơi anh nhớ em nhiều lắm
Đấu tình không đủ để đong thêm
Rượu ư! Anh uống thành nước lã
Không say bằng mật ở môi em.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Sáng nay anh đi ra chợ
Trà chanh chua ngọt mê người
Pha lê bóng người áo tím
Xinh xinh em đứng bên đời.
Huế là mộng tưởng Huế ơi
Anh đi chân đất đội trời
Oằn lưng gánh tình vẫn nặng
Tím trời vạt áo em ơi.
Sông Hương nước lũ vàng hanh
Múc về pha nước trà chanh
Vị tình hớp liền một ngụm
Lưng chừng nghẹn đắng hồn anh.
-
(*) “Trà Chanh” là biệt danh một người bạn gái.
◦◦◊◦◦
Ngọn đèn lả bóng trước sân
Nghiêng lời tâm sự tình thân sáng lòa
Tưởng rằng một chốc câu ca
Nào ngờ muôn thuở vẫn là thầy cô
Đường xa dẫu có nhấp nhô
Bàn chân bụi đỏ sóng xô cuộc đời
Lời thầy một vệt tình người
Kéo dài đến tận chân trời xa xăm
Chữ tâm tròn vạnh trăng rằm
Lời thầy nửa chữ cũng dằm trong tim
Một hai dẫu mấy nổi chìm
Ê a lời trẻ biết tìm nơi nao
Ngẩng nhìn bóng cả cây cao
Thì đem trăng xuống cài vào phấn bay.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Thấy gì em có thấy không
Một chiều gió lộng tồng ngồng tơ bay
Sợi dài trong suốt lẳng lay
Mắt nghiêng mắt ngó ô hay sợi gì!
Thấy gì em có thấy chi
Tiếng con bò ợ thở khì góc tre
Em ơi! che miệng mà nghe
Tình ta chua loét quả me trong lòng.
Thấy gì một cuộc sắc không
Đèn khuya bóng ảo hồng hồng má em
Tỉnh người vô ngã bóng đêm
Tàn trong bóng lụi bên thềm sắc không.
Thấy gì ở tận bờ sông
Ngồi buồn cục đất ném không thèm nhìn
Thấy gì áo hở xinh xinh
Chổng chơ thành thị dáng hình “xếch-xi”.
Thấy gì có được mấy khi
Tiếng con dế gáy bên lề ô tô
Góc đường quán nhỏ cái xô
Ngàn cơn bát đĩa mộng mơ váng dầu.
Thấy gì em có biết đâu
Trời xanh biêng biếc là màu “ô-giôn”
Đại bàng tung cánh hùng hồn
Một chiều tránh bão bồn chồn rét run.
Thấy gì ở tận góc trời
Một người mong ngóng áo phơi mộng thường
Ngẩng nhìn một vệt khói suông
Mà len ngoắc ngoẻo nẻo đường thế gian. (1)
-
(1) Hai câu thơ “Ngẩng nhìn một vệt khói suông. Mà len ngoắc ngoẻo nẻo đường thế gian” có xuất hiện trong phần II của truyện thơ “Lục Kiều Thời @”.
◦◦◊◦◦
Đêm trống không bấc lồng soi áo nguyệt
Ngẩn ngơ tình em mải miết làm thơ
Nửa cung đàn oằn lưng người tâm tưởng
Vướng vất từng giọt lửa tình hơ.
◦◦◊◦◦
“CHUỒN CHUỒN CHỞ NẮNG SANG SÔNG”
“Chuồn chuồn chở nắng sang sông” (1)
Ai mang một khối bềnh bồng trên vai
Cánh nghiêng đôi tiếng thở dài
Tình ơi! Trơn tuột dấu hài rêu phong.
-
(1) Chuồn chuồn khiêng nắng sang sông – Bài thơ “Đêm thổ” – Hoàng Cầm.
◦◦◊◦◦
“Tuyết phủ chiêm bao mộng chập chờn” (1)
Còn nghe trắng tỏa ở trong gương
Bàn tay thô ráp sờ hoa tuyết
Hơi ấm tan thành một sợi sương.
-
(1) Bài thơ “Buồn đêm đông” – Vũ Hoàng Chương.
◦◦◊◦◦
Chỉ là gọi nhỏ thế thôi
Để anh vẫn biết bên đời còn em
Tỉnh đâu giấc mộng chợt thèm
Hai bàn tay nhỏ gói thêm nụ cười.
Chỉ là gọi nhỏ à ơi
Em ngồi vạch áo cho ruồi nó bu
Tắng tằng ướt đẫm lời ru
Đong đưa một giấc tối hù ca dao.
Bà Trưng cắt áo chiến bào
Lưng voi gọi nhỏ ầm ào bão nghiêng
Xuân Hương thẽ thọt ưu phiền
Lưỡi đao thanh tục chặt xiềng xích gông.
Người yêu bé bỏng còn không?
Cánh dầu xoay tít theo chong chóng đời
Anh nhìn mút ánh mắt rơi
Lời yêu gọi nhỏ xa vời quay quay.
◦◦◊◦◦
Chỉ là gọi nhỏ nôn nao
Nhếch tha nhếch thếch hanh hao bóng tình
Góc phòng một cục chình ình (1)
Là anh khuất nẻo vóc hình xanh xao.
Chỉ là gọi nhỏ làu bàu
Khạc ra nửa chữ nuốt vào chẳng trôi
Câu thơ hơ hểnh làm rơi
Í nè! Chụp lại những lời dấu yêu.
Chẳng thèm gọi nhỏ thào thều
Hét to một tiếng gọi liều: “yêu em”
Sét đâu chợt đánh sáng lèm
Xé toang một mảng trời đêm tặng nàng.
-
(1) Phiên bản khác của câu thơ là “Góc phòng lặng lẽ một mình”.
◦◦◊◦◦
Buổi ấy gương soi nắng lập lòe
Cười toe khóe mắt lại hút hoe
Em bôi son phấn nhòe năm tháng
Bụi đường bám nhão chảy tòe loe
...
Mười bốn trăng em chửa kịp tròn
Son phấn đồ chơi vứt cỏn con
Ngày qua đến tuổi yêu chơm chớm
Thẹn thò lén quẹt chỉ môi son.
Ba mươi kéo rách hai tà áo
Khỏa lấp che đi những khoảng trời
Thời gian bánh chuyển lăn nghiên nghiến
Son phấn lạy người son phấn ơi!
Năm mươi bỏ mặc trôi xuôi phận
Nhan sắc im hơi giấc ngủ vùi
Bi bô giọng trẻ cười hiên sớm
Son phấn cho nè! bé có vui!
◦◦◊◦◦
1.
Lòng mình chỉ có đắm say
Một bông hồng nhỏ bay bay cõi nào
Hả lòng nuốt lấy trăng sao
Bông hồng lơ lửng như cào cào bay.
2.
Mảnh tình xin vá người ơi
Bông hồng độ lượng cho người tình mê.
3.
Thiếp chàng - chàng thiếp à ơi
“Lốc” là mờ ảo tuổi trời mông lung.
4.
Bông hồng nói - chẳng hiểu chi
Thị phi là cái cóc gì, quên đi
Anh về mua một tô mì
Bông hồng chung húp xụt xì yêu yêu.
5.
Vì yêu trắc trở đều qua
Bông hồng sao thế! sợ là anh dê?
Một lần gặp gỡ sẽ mê
Bao nhiêu sông suối đổ về cho nhau.
6.
Những điều đau đớn cho nhau
Gai hồng nhọn lểu vết càu đớn đau.
7.
Râu ria lởm chởm lờm chờm
Nhổ chừa một chỗ để bờm xờm em.
8.
Có bông hồng nhỏ
Nửa bến đò đưa
Ngắt tay mộng mị
Anh về cố nhân.
Có thật thế không?
Đò đưa bến hạ
Hồng hoa thơm lạ
Coffee nơi nào?
Hôm nào đi nhé
Để biết cuộc đời
Vẫn còn tình yêu
Hoa hồng thơm phức
Ngắt nụ tình si.
-
(*) “Bông Hồng Nhỏ” là biệt danh một người bạn gái.
◦◦◊◦◦
Em ngồi võ vẽ làm thơ
Giống như tè bậy giữa bờ thực hư!
◦◦◊◦◦
Léo lèo bật “chát” chít chơi
Sáng choang cái “ních” của người tình mơ
“Chát” qua “chát” lại bơ phờ
Cả hai đều “xạo” những giờ khỏa khuây
Ta vờ một cậu thơ ngây
Em vờ cô bé tình đầy đong đưa
Trên trời dưới đất từa lưa
Xã giao rào đón vứt bừa nó đi
Những điều thầm kín râu ri
Tung hê tất cả! Mợ dì nó ơi!
Hiện hình em đấy ối trời
Đường tình năm bảy cời cời ngựa phi
Còn ta! Cũng chẳng hay gì
Tìm trong ảo mộng điều kì diệu yêu
Ngắn dài nghĩ ít “chát” nhiều
Ngờ đâu khoảnh khoắc hai chiều gặp nhau
Nam châm ở tận non cao
Sắt kia chìm vụn bể sâu thẳm nhìn
Cầu chì “chát” nối làm tin
Nam châm với sắt bỗng tìm hút nhau
Vỡ òa như mối tình đầu
Từ trường – cái lưới chụp bâu chúng mình
Lá là xúng với xung xinh
Chàng chàng thiếp thiếp, mình mình ta ta
Lưỡi lè thở hổng có ra
Màn hình ngăn cách – đập bà nó đi
A-va-ta bé nhí nhì
Dễ thương em quá hi hi gọi mời
Lòng anh dựng đứng cột cờ
Chu choa tròn trịa cái bờ môi yêu
Bàn tay chạm lấy nhè hều
Màn hình mỡ mịn yêu kiều da em
Giống như một cái hũ hèm
Da gà nhúng rượu đựng thèm một tô.
Anh thì in-ví-giơ-bô
Em thầm nhỏ nhẻ: hãy lồ lộ, “hây”!
Chết mê chết mệt nàng đây
Ta xin hiển hiện này này có vui!
Hôm sau gặp cái “ních” rồi
Ngẩn ngơ tự hỏi bồi hồi: là ai?
◦◦◊◦◦
Em về hôm ấy nắng xôn xao
Vành nón che nghiêng thoáng nụ cười
Khểnh răng xí xóe duyên là lạ
“Tặc” nữ cười tình chết ngắc ai.
◦◦◊◦◦
Em cười hạnh phúc ngất ngây
Anh nhìn đắm đuối bay say hú hồn
Lả tình dáng tựa xe bôn
Vàng thun ôm gọn cái hồn nết na.
◦◦◊◦◦
Bàn tay che lấy cả trời
Chong qua khe nhỏ, mắt người hớ xênh
Thon dài năm ngón tròn xinh
Làm sao kẹp lại chút tình cho nhau?
Hở hang - khép nép pha màu
Khóe trời góc mắt lộn vào lẫn ra
Xa xa ở tận... xa xa
Mây dài trắng hếu gọi là... trời xanh
Nắng vàng bé tí lanh chanh
Nhảy lung tung vệt, chói vành mắt hoe
Bàn tay khi khép khi xòe
Cầu dao đóng-mở, tắt-lòe tình đêm
Ừ đây má ướt môi mềm
Ngũ tình - năm ngón biết chêm cái gì
Xuyên qua khoảng trống luồn đi
Tình như bóng nhỏ vụt đi chẳng về.
Bàn tay lật lại em nhe
Áp vào trước ngực thu về chính em
Để nghe thổn thức trong tim
Mắt nhìn trở ngược nhặt tìm vụn yêu.
◦◦◊◦◦
Nụ hôn người tặng cho tôi.
Bây giờ trên má son môi vẫn còn.
Sờ tay khẽ quệt màu son.
Tan trong sóng bể đỏ mòn thành xanh.
◦◦◊◦◦
Em ơi có biết anh còn nhớ
Lẳng lặng trong lòng túc tắc yêu
Lúc nhớ lúc quên đan thành sợi
Ngoắc ngoéo vào nhau rối cả nùi
Muốn mang cả mớ đem đi đốt
Xém lửa khét tình phỏng thịt da
Tro tàn không nỡ, đành dập dụi
Mà mùi da thịt có phôi pha?
◦◦◊◦◦
Em đi dấu hỏi cong rơi
Gồng mình kéo thẳng thành đời chấm than
Đêm trong nhịp thở muộn màng
Nằm co dấu hỏi muôn vàn quặn đau.
Queo queo một cái tàu cau
Cong thuyền dấu hỏi trôi vào tuổi thơ
Con đò bến nước xác xơ
Bập bềnh dấu hỏi nằm chờ ai đây.
Khuất tầm xa lắc ngọn cây
Cành cong dấu hỏi chim bầy líu lơ
Ven đường cậu bé tơ mơ
Ná tay buông thõng ngẩn ngơ đứng nhìn.
◦◦◊◦◦
Cửa Phật – người thơ đứng ơ hờ
Một chân đã đặt, ngại ngần vô
Một chân nữa sẽ duyên thành mộng
Lấn cấn đành ngâm mấy câu thơ.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long ) “Nếu phải vì nhau đi tàu chợ
Ga cuối đường, em ứ đợi anh đâu” (1)
Chuyện tình duyên sao em không nán đợi?
Ga đầu đường chẳng có bóng anh đâu!
Anh đã lỡ con tàu lăn chuyên chuyển
Ga đầu đường tàu hụ khói cay bay
Đen một góc cây trời khô ám bụi
Ga cuối đường hẹp té bước chân ai.
Chuyện đời người đầu cuối cũng chung quy
Xoay một vòng giáp mối khóc oe oe
Nếu nắng vẫn còn hong mái tóc
Giai nhân chết rồi, đẹp vẫn lên ngôi.
Anh lấy tay vạch hai đường cong thẳng
Cong cuộc tình và thẳng cái ly hôn
Bàn tay vỗ, sấm rền vang trước mặt
Sợi tóc rung trong đối diện người dưng.
-
(1) Hai câu thơ của một người bạn gái có biệt danh là “Nắng”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long và Đài Trang ) Đường gần rồi lại đường xa
Vòng vèo mê mãi mẹ và anh, em
Bụi đường cho mắt kèm nhèm
Cho anh chạy vội đuổi tìm bóng nhau.
Chợ chiều mua những hạt châu
Vàng son lộng lẫy trong màu tết ta
Dừng xe một góc hào hoa
Dìu nàng bước xuống nườm ra nượp vào
Tiền ư! Mình sẽ tính sau
Châu em vơ hết gom vào lòng anh
Cái này nhỏ quá không anh?
Còn nè bình rượu treo cành đẩy đưa
Đồng tiền vàng chóe em mua
Lộc thiêng sẽ nhúng vào chùa phật hương.
Người mua kẻ bán nhún nhường
Để mà giữ lại tình thường cho nhau
Em nghiêng mái tóc che đầu
Anh nghe nhồn nhột bọ cào đâu đâu
Bàn tay thoăn thoắt lần mau
Chùm châu em gỡ mối nhàu trong anh
Môi hồng răng khểnh mắt xanh
Em ngồi nép xuống cong cành giọt sương
Khẽ khàng chạm lấy tay thương
Anh nghe trắng muốt cả phường vàng son
Đông người xe cộ lon ton
Vàng châu biến mất, em còn bên anh
Những điều bóng lộn mong manh
Như châu đỏ thắm trên cành trên tay
Lắc ngang nhẹ hẫng gió bay
Đem treo góc phố phô bày người xem
Những điều khuất nặng trong tim
Như kim đáy bể khó tìm lắm em
Lại đây anh chỉ mà xem
Ngực anh châu nhảy thòm thèm vì em
Ừ mà khó nói em tin
Chỉ còn tiếng đập thình thình vẳng ra.
Ừ thôi mẹ bước lần ra
Mình mua cho chóng kẻo mà chợ tan
Xong về hai đứa tình tang
Châu kia là giả, châu nàng thật đây!
◦◦◊◦◦
Nỗi buồn biết giấu vào đâu
Treo lên chót mũi núi cao hắt xì
Ấy là cảm mạo nhiều khi
Mắt khe nước nhỏ giọt chi nặng đầu
Nỗi buồn giấu biến đi đâu
Nuốt vào trong bụng nghẹn ngào chén cơm
Ngoác mồm muốn ngoáy cọng rơm (1)
Rạ đồng ai đốt khói thơm buổi nào!
Bạn bè cơm áo cho nhau
Giăng trong mắc cửi chợ cầu phố xe
Giai nhân thấp chũn le te
È lưng gánh cái nắng hè vào thu.
Một mình quấn sợi lu bu
Kết thành một chiếc xích đu không người
Cùng anh lên nhé em ơi
Gió bay hụ hụ đừng rời lấy nhau
Bàn tay với lấy trăng cao
Ngắt ngang một cái cài vào tóc em
Trăng vàng huyền sử nhá nhem
Đêm nay sẽ đọc rõ thêm tóc huyền
Bé nè răng khểnh môi duyên
Vành cong cửa khuyết chiếc thuyền qua sông
Nhấp nhô trong cái bềnh bồng
Bờ xa lăng lắc ngựa hồng hí vang.
-
(1) Câu thơ còn có phiên bản khác là “Người tình bay thoảng cọng rơm”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Mỵ kiều thất lạc bóng chim rơi
Ai giăng lưới cá bắt vịt trời
Đùa ngông như thể sông trong suối
Đầu kim đựng biển ngộp hoài hơi
Buồn buồn sóng bạc chảy nguôi nguôi
Cái hoa bé xíu thế mà vui
Một, hai, ba, bốn... thành vạn ngữ
Góp lại vo tròn một chữ vô
Tròn tâm bi tận cùng hang hóc
Lăn hoài cho tróc cái gai đi
Xóc tay tuồn tuột bao nhiêu thứ
Lỡ bộ chạm tình ngón bé yêu
Giếng soi Mỵ Nương còn sợi tóc
Vớt hoài chỉ thấy giọt nước trong
Chỉ vì huyền sử thêm mỵ lực
Vì em quá bé mới yêu thêm.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NSƯT Hồng Vân ) Lở loang một góc mảng tường
Bụi rơi tơi tả mà thương đất bùn
Nắng là thiếu nữ mắt nhung
Liếc vào đau xói thêm vùng tả tơi
Cầu thang gác nhẹ thảnh thơi
Đè cho tường khóc ướt lời rêu xanh
Thằn lằn bò quảnh bò quanh
Để đêm tặc lưỡi tiếc thành quách xưa
Biết sao nói hết cho vừa
Một thời cứng cáp như vừa hôm qua
Sông xa luyến ái con phà
Áo cùn góc phố mơ hoa bốn mùa
Bàn tay lia lịa mà xua
Làm sao xua hết gió lùa trống tuênh
Độ lần tường rã long đinh
Thời gian lột hết bóng hình thân yêu
Này em gợi nhẹ đèn khêu
Tường trơ cả gạch lều khều xẩu xương
Vữa vôi kỷ niệm còn vương
Đã thành cát bụi chân tường hôm qua.
-
◦◦◊◦◦
Rồi thôi tắt nến nhẩn nha
Hôn nhau cái nụ tím cà vườn xuân
Trèo lên cây bưởi hồng trần
Bước ngang xuống vội vấp chân ngã đùng
Lấy chồng chớ có vít vung
Nửa đêm hét toáng tốc mùng xem trăng. (1)
Nụ tầm xuân có xanh có biếc?
Ngắt lần hồi để giết thời gian
Một, hai, ba, bốn... cành tàn
Không yêu rồi lại yêu càn nhít nhăng.
Chuyện con thuyền lăng xăng không đỗ
Xoáy mòng mòng lật ngố như chơi
Tưởng rằng câu chuyện dở hơi
Ca dao ướt nhẹp một trời quắt quay.
“Ba đồng một mớ trầu cay” (2)
Hỏi gì chim chích lạc bầy bắt sâu
Ngỡ ngàng bóng nước chân cầu
Bàn chân khỏa vội nông sâu khó dò.
-
(1) Các câu thơ này còn có phiên bản khác “Bước ngang xuống vội vấp chân la đà. Lấy chồng còn nét mặn mà. Nửa đêm lặng hát tình ca tặng chàng”.
(2) Bài ca dao “Trèo lên cây bưởi hái hoa... Ba đồng một mớ trầu cay...”.
◦◦◊◦◦
Mười năm trên bước đường dài
Vòng ôm trời đất cánh tay khoẳng khèo
Mười năm đá tảng cheo leo
Vỡ thành muôn mảnh buồn theo sỏi tình
Vũ đài một góc binh binh
Hư không đấm nát, tan bình hoa yêu
Nắng loang đồng cọ đồi xiêu
Xà beng nạy bật cả chiều tung lên.
Cỏ gà như tóc rối ren
Len vào trong gió nhỏ nhen lòng người
Con người như thể đười ươi
Cười nhe răng lợi cho hời hợt qua.
◦◦◊◦◦
Bung xung là cái chi chi
Chả thèm hiểu rõ cái gì bung xung
Không cùng cho tận không cùng
Trắng đen lẫn lộn cho bung xung nhùng.
Lòng người lắm những bung xung
Ghét cho chí chét vờ mừng gặp nhau
Lá trầu trả lại miếng cau
Đem thương nhớ trả cho bầu rượu tăm.
Hai nàng nếu lấy chồng chung
Cho thành tổ quạ lùng bùng rối ren
Nhà hàng túi chẳng xu teng
Bung xung ăn nhậu, cái beng-chạy ào
Lằng nhằng mây giữa trời cao
Đen rồi trắng xóa đổ ào nước nôi
Lửa loang góc phố tàn tồi
Bung xung những kẻ chuyên hôi của người
Nào đêm mộng mị mưa rơi
Bung xung tóc rối ấm hơi chỗ nằm
Ngật ngờ đếm lá hỏi thăm
Tình duyên năm mới đừng dằm ớt cay.
Bung xung chén rượu vần quay
Bạn bè nghiêng ngả cái say đến gần
Mụ người tình vẫy bần thần
Con đường năm cũ hỏi rằng ở đâu?
Lẽ nào mãi tận ngày sau
Tình ơi vẫn thế, nhĩ nhàu bung xung
Bàn chân dẫm một cái đùng
Con đường Trần Phú lá tùng không rơi...
◦◦◊◦◦
(“Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay.”) (1)
Anh đắng lòng trong phin cà phê đắng
Nhỏ tâm tình chạm đáy cốc em đây
Thôi đây nhé vần thơ xin nối lại
Tìm chút tình vị cũ vẫn đằm say.
-
(1) Bài thơ “Đi trong rừng” – Phạm Tiến Duật.
◦◦◊◦◦
1 – Hiện sinh
Tính sau... mặc kệ kiếp nào
Môi giờ đẹp lắm dám đâu hững hờ
Hiện sinh hôn vội - phù thơ
Tình trăm năm cũ một giờ cũng tan.
2 – Quên
Giả vờ cứ bảo rằng quên
Em mang trái đất bắt đền tình anh
Nhúng vào nước mắt trong xanh
Đất thành nhào nhuyễn tanh tanh chút bùn.
3 – Chày
Dám xin hỏi vũ trụ này
Tình yêu nặng chịch cái chày đâm tiêu
Đãng lơ liếc xéo ráng chiều
Phập cho một phát “tiêu điều” ngón tay.
4 – Chuồn chuồn ớt
Nhấp nhô lạng lách mà chơi
Đỏ lòm hí lộng một trời tuổi thơ.
5 – Nở
Thơ mang một chút lưng chừng
Rải lên mái tóc nở bừng thành đêm.
6 – Đêm vui
Đêm vui chỉ có mấy giờ
Em cười hấp háy mà hờ hững anh
Lòng anh mở rộng chành bành
Phong tình lồng lộng vẫn đành... mở thêm
Em ngồi thỏ thẻ êm êm
Chở em mấy phút mà đêm téo tèo
Em tròn lăn lẳn dưa leo
Anh về ủn ỉn con heo máng thèm
Em cười như gái Xi-Ghem
Mà cùn lý sự trời mèn đét ơi!
Cái tình một cục tung rơi
Không ngờ rớt xuống lơi khơi chốn này
Em nè! có cái dao phay
Để anh chặt vụn những ngày không em.
Giữa trưa đốt đuốc kiếm tìm
Phấn hương còn mãi lim dim thơm lừng.
7 – Đậm nhạt
Đầu tuần đậm sắc màu hương
Cuối tuần nhợt nhạt con đường ta qua.
8 – Vằn-Xì
Trai vằn vện gái xì-po
Bờ sông neo nẻo, con đò mẩn mê.
9 – Cưa
Tuyệt chiêu cưa gái ngày nay
Đừng cưa gì cả, gái bầy sẽ theo.
10 – Quà
Gói quà xui xẻo không xinh
Tự mình tặng lấy cho mình mà vui.
11 – Nhím xù
Tình cờ “bờ lốc” lơ mơ
Nhím xù, anh chạm giả vờ không đau
Tèn tèn bàn phím gõ mau
Em đem nhọn cái lông đầu đâm anh
Chích qua chích lại phành phành
Bỗng ùm một tiếng nổ đoành bóng yêu
Ngược xuôi hai đứa trăm chiều
Mảnh tình phấp phới liêu xiêu trên đầu
Hà hơi nước miếng phun cao
Cho tình rớt xuống đè đầu chóc “hun”
Em ngồi nhổ cọng lông chưn
Mà như lông nhím phừng phừng hăm he
Con nào mà muốn nhăm nhe
Em đem cả họ bạn bè nó đâm
Còn anh đừng có hâm hâm
“Lốc” này con nọ em “mầm” anh luôn
Anh như nhái bén trần truồng
Lấy tay mà bụm cả phường thị phi
Tay khoèo chân khoẳng phi phi
Nhảy lên nhảy xuống thở khì... ngay đơ.
12 – Trời mưa
“Trời mưa thì mặc trời mưa”
Cởi truồng thuở nọ từa lưa chẳng chừa
Ngày xưa chưa biết áo mưa
Bây giờ phải mặc cày bừa cạn sâu
Rèm thưa trăng xóa nét nhàu
Thẳng ra sáng bét môi màu ngất ngư.
13 – Tố Trâm (1)
Người đẹp liêu trai xanh như mộng
Chẳng biết cỏ này mọc ở đâu
Hồ dựng ngược đời như vách núi
Áo hờ hững cho ngực vun đầy.
14 – Gió
“Gió kia đã có mây rồi.
Đành ôm gối chiếc ngủ vùi dưới trăng” (2)
Phong tình mấy độ lăng nhăng
Bao nhiêu mới đủ cho thằng gió kia.
15 – Vô Hữu
Quy Muội co mình, không quay mặt (3)
“Vô” chiêu chưa xuất, đã “hữu” tình.
16 – Sầu riêng
Buồn là một cái sầu chung
Sầu riêng mình sẽ chia cùng lủm luôn.
17 – “Chét in chét au”
“Chét au” ta lấy về xài (4)
“Chét in” “khâm mít” để ngày mai vô (5)
Cũng là một chỗ nhấp nhô
Ngày đêm ta cứ lô tô ra vào.
18 – Chòng chành
“Lơ thơ tơ liễu buông mành” (6)
Con thuyền cập bến chòng chành một anh.
19 – Kiến càng
Hôm qua tôi đến Cần Thơ
Đi về chỉ thấy bơ phờ ruột gan
Hoạn Thư chốc chốc càng ràng
Con giun thun hãi, kiến càng cong “ku”.
20 – Tè
Bồ câu trắng xác bay lạch bạch
Công thành như thể một phát tè
Anh hoa từng giọt nơi tiết niệu
Dễ gì những thứ rung vẩy vẩy
Thương từng hạt đất ấm lê thê.
-
(1) Tặng một bạn gái tên Tố Trâm.
(2) Thơ của một bạn gái tên Quỳnh Vy.
(3) Tặng một bạn gái có biệt danh Quy Muội.
(4), (5) “Check in”, “check out”, “commit” là những thuật ngữ quản lý phiên bản (version control) trong ngành công nghệ phần mềm.
(6) Truyện Kiều - Nguyễn Du.
◦◦◊◦◦
Đau lòng như tấm nệm bông
Bên trong gai nhọn chích mông, ối chà!
Bàn tay mềm mại lần xoa
Mà nghe êm ái đến ba bốn ngày.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NSƯT Hồng Vân và Ngô Đình Long ) Giọng cười ngọt lịm Huyền Trân
Thổi vào lục bát truyền nhân vạn đời
Nào chàng thi sĩ thảnh thơi
Nào người khắc khoải đứng ngồi không yên
Nguyễn Du gánh hết ưu phiền
Góc trời đứng khóc mà nhìn Kiều đi
Mười lăm năm – cánh thiên di
Màn nhung khép lại, đời thì vỗ tay
Chòng chành nắng gió ngất ngây
Cỏ may Nguyễn Bính rơi đầy đường quê
Đức Bốn chẳng chịu quay về
Chăn trâu đốt lửa mẩn mê cả chiều.
Sân chùa sư nữ buồn hiu
Vì hoa tự tử cánh thiu úa tàn
Lục bát chẳng chịu sang ngang
Để chùa sẽ rụng thêm tàn một bông.
Bên lề kinh kệ áo hồng
Gói thành một gói thả bồng trôi sông
Chuông dài văng vẳng thinh không
Xéo ngang gác nhỏ động lòng nhện giăng
Buồn thương mắc với vui mừng
Cúi xin lục bát em đừng quên anh.
Hai câu sáu tám quẩn quanh
Đi hoài đi mãi đời thành dấu xe
Bốn ngàn năm – rớt bên hè
Không chính thống – vẫn sắt se tình nguời
Khi kiều mỵ, khi lả lơi
Ca dao chuyên chở lứa đôi thề nguyền
Anh hùng sánh với thuyền quyên
Chí Phèo - Thị Nở trăng nguyền như nhau
Ca dao chỉ mớm khơi mào
Những mong sáu tám bạc đầu bên nhau
Nhưng mà nào dễ thế đâu
Bưởi vườn quay quắt trong màu tầm xuân.
Không thân cứ gọi là thân
Em xa như thể em gần bên tay
Một câu sáu – hết một ngày
Còn câu tám – mãi lưu đày tháng năm
Chiếu chăn xếp lại chẳng nằm
Ngày xưa còn sót góc thầm chéo khăn
Ngày nay lục bát truyền nhân
Có người nhặt nhạnh xa gần cỏ thơ.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Chiến tranh qua đã lâu rồi
Vết thương ngày ấy trên người còn đau?
Nhói lòng như cắt cuống nhau
Thôi đừng kể lại bạc đầu bé con
Anh hùng máu thắm như son
Cho màu cờ vẫy gọi non núi hồng
Lặng người tiếng nấc thinh không
Lời ru của mẹ chất chồng đợi con
Rừng khuya cánh võng cuốn tròn
Thịt da tan cả vẫn còn nắm xương
Linh hồn gởi bụi chiến trường
Tinh thần bào chiếc gậy đường Trường Sơn.
Thôi đừng nói chuyện thiệt hơn
Tấm lòng xóa hết mọi hờn căm qua
Giang sơn thu mối một nhà
Những người đã khuất thiết tha gọi mừng.
Nếu thương hết dạ mà thương
Người dưng nước lã chẳng thương bao giờ
Phương trời xa lạ đừng mơ
Đồng tiền cái bánh xe bò nó lăn
Đường quê dập nát bao lần
Đừng quên vụn vỡ dưới lằn xe qua.
◦◦◊◦◦
Những nhà khoa học mơ ngày thành tựu
Như đường song song hội tụ ở... vô chừng
Thơ viết lừng khừng – đọc xong rồi đốt
Vầng trán nhăn chẳng thẳng lại bao giờ
Giữa bốn bề núi dựng kiến thức treo
Nơi vực thẳm, “nét” ắp tiếng cười nham nhở
Tìm con đường quanh co trong trăn trở
Xung quanh mình đá ngọc sáng lung linh
Mà lối ra hun hút ống đen kìn
Mười vạn tấn đá, xới khai nguồn khoáng sản
Mải mê tìm lỡ vứt khối kim cương
Gối chiều hôm bó trong niềm nuối tiếc
Đỏ ối mặt trời, lại bới những mông lung
Ờ, mất kim cương mình sẽ gắng soi vàng
Dẫu một phân cũng tạ ngàn niềm vui
Miễn lòng mình lóng lánh ánh kim khôi
Trôi chẳng dứt đam mê nguồn suối núi
Mùa khô kiệt vẫn ẩm ỉ trong ngần
Mưa sẽ đến thành dòng xuôi bất tận
Vỡ lăn dài khối đá tảng khó khăn.
Chuyện thành bại không cần sân si mãi
Như buồn vui khoảnh khắc cái sát na
Qua sông lớn – con thuyền nên bỏ lại
Thảnh thơi cười bước nhẹ cõi tử sinh.
◦◦◊◦◦
I.
Muộn màng viết mấy bài thơ
Tài hoa rơi rớt ngật ngờ lượm lên
Miệng cười hí hửng xênh xênh
Nào ngờ chỉ thấy bụi trên tay mình.
II.
Muộn màng lỡ buổi bình minh
Quá trưa đứng bóng tuổi mình chiều thêm
Trễ tràng giấc ngủ trong đêm
Bình minh lại thức muộn thêm một lần.
◦◦◊◦◦
Khúc quanh ngỡ một lần thôi
Lục bình xanh biếc định trời quê hương
Sóng ngầm tuôn xoáy vô thường
Lở bồi thêm ngoặc góc thương quặn người.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Đài Trang ) Em ngồi bên chiếc dương cầm
Chiều hôm khúc hát ầm thầm lỏi len
Len vào ngóc cửa cài then
Thành tia sáng nhỏ rọi đèn trong anh
Bước đàn đừng vội đừng nhanh
Lỡ làng nốt – sẽ không thành bài ca
Nhưng mà đừng có nhẩn nha
Chậm thôi một nhịp – nắng tà tịch liêu
Nếu thương chẳng nói chi nhiều
Mượn lời cung bậc bắn xiêu tên tình.
Chiều hôm đến tận bình minh
Đời anh dài lẳng bằng hình vóc em.
◦◦◊◦◦
Mặt trời treo ở giữa sông
Ánh vàng đỏ rực dát dòng mông lung
Lòng sông ngửa mặt hào hùng
Cho bàng bạc sóng thẳng tưng giữa trời
Há hà cười rộ cái chơi
Quay sang ôm chặt vóc người muội yêu
Một đời chẳng có bao nhiêu
Đoạn tình mấy khúc ném liều cho em
Nam nhi ví phỏng tòm tem
Chỉ cần gối thẳng tâm thêm dát vàng
Một chàng bợm bãi thênh thang
Quắc nhìn con chuột chạy ngang ngoài đường
Vội vàng tấp cạnh bờ mương
Làn môi tươi tắn cho thương má hồng
Luồn qua răng ngọc mênh mông
Len qua ngóc ngách em còn trong anh
Ngửa lòng một giọt xanh xanh
Kệ cho xanh đỏ, em thành ruộng dâu
Một ngày bể mặn về sau
Trùng dương hú gọi, hải âu lộn nhào
Bờ xa đám hội lao nhao
Khuôn trong sáo rỗng tào lao người đời
Thanh Đa lả một chiều lơi
Tóc em bé tẹo từng lời rối tung.
Thanh Đa một giấc mơ hồng
Mơ rồi lớ ngớ chiều không em về
Thanh Đa một giấc chiều mê
Tỉnh rồi tui tủi mình về không em.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long ) Đau lòng dứt áo ra đi
Sau lưng nước mắt biết khi nào về
Nuốt vào mấy độ sơn khê
Vờ làm trẻ nít người chê chán chường
Mẹ cha mấy cái tình thương (1)
Trái tim vứt bỏ bên đường sướng hơn
Tạ đôi hai tiếng quê hương
Đập tan xương ngực ngẹt thương gập người
Muội làm vờ nũng nịu hờn
Làm sao giấu được nỗi buồn mắt sâu
Nồng nàn cuống quít vào nhau
Bệ thờ lơ lửng trên đầu gươm treo
Cảm thông thẳng một cái lèo
Mắt ta mờ đục trong veo chuyện nàng
Biết rằng thơ dại lỡ làng
Đường gươm rạch nước rẽ ngang vào lòng
Thôi rồi một thuở mênh mông
Người ta ném cái tình chung cho trời
Giống là một tiếng hắt hơi
Đừng mang giấu lẫn tiếng cười cho nhau.
-
(1) Hai câu thơ này còn có phiên bản khác “Thế là một thuở tình thương. Trái tim mọc ở bên đường thơm hương”.
◦◦◊◦◦
Vô vi là giấc mơ hoa
Trang Chu chợt tỉnh bướm là là bay
Muội về bé bỏng không hay
Nhà chồng ở tận bến này buồn thiu
“Bồn ca” (1) ai hát buổi chiều
Người đem tam muội đốt liều hoàng hoa
Quan san lỏng lẻo rơi đà
Biên thành người cũ vị tha cho tình
Đúc khuôn đáy nước tấm hình
Nín hơi mà lặn bọt phình phình tan.
-
(*) Bài thơ còn có tên khác là “Vô vi quan tái”.
(1) “Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp. Khúc Cổ Bồn Ca gõ hát chơi” - Thơ Vũ Hoàng Chương.
◦◦◊◦◦
(Thương tặng Các Dung. Thể hiện: Nghệ sĩ Lệ Thu và Ngô Đình Long ) Trước bàn thờ lạy Phật
Em quỳ cạnh bên tôi
Khói nhang không át nổi
Mùi thơm của phấn son
Thịt da màu quyến rũ
Hung loáng cái chuông vàng
Tóc mây vừa chạm đất
Cúi xuống vạn lần thương
Bồ đoàn nệm êm ấm
Như một giấc mơ khuya
Gối chạm bờ bến mộng
Nệm đắp cơn gió lùa
Phật cười tét cái miệng
Vui chi mà lắm thế
Chuyện tình của chúng con
Đừng bỡn cợt Phật ơi
Dắt tay vào chùa trong
Phật hiện khắp muôn nơi
Mắt xoe tròn anh kiếm
Phật là em, em ơi
Ta ôm phật vào lòng
Ngát mùi thơm của hoa
Không cần quỳ lạy nữa
Em hiện giữa ta bà
Đáy thắt eo con ong
Phật cũng biết “địu đàng”
Bàn tay suôn nhỏ nhắn
Mềm mại nét từ bi
Mắt sắc nhìn sáu cõi
Ánh tình ẩn đôi mi
Giọng cười ôi duyên dáng
Xuyên qua muôn trùng kiếp
Đến hôm nay hội ngộ
Tén tèn phật yêu ta
Ta cám ơn phật nhé
Về nhà khỏi thắp hương
Chỉ đốt mãi đuốc tình
Dưới ánh lửa lồng lộng
Phật cùng ta lung linh
Há hà ta cười rộ
Dòng sông nắng ba sinh
Ngàn kiếp thành téo tẹo
Nhỏ hơn cái nồng nàn
Không cần chuyến đò ngang
Xuôi theo dòng thi tứ
Đến một cõi hoang đàng
Phật cùng ta cười cợt
Nhìn nhau cũng đủ vui
Rong ruổi đi cầu Phật
Không ngờ phật theo anh
Yên xe nghe nằng nặng
Phật chạm ấm lưng mình.
◦◦◊◦◦
Ngoái đầu thấy một người đi
Vác theo cái bóng nặng chì cái chân
Vàng quay xa tít vô ngần
Từng cơn gió túy bốc tầng ưu tư
Tình cờ trộn với hình như
Người mang nhan sắc đến từ bình minh
Dại khờ khởi một cái nhìn
Cuồng trong hơi thở hòa mình vào nhau.
◦◦◊◦◦
Có ai biết tình yêu tổ quốc là gì không?
Mà thiên hạ đồn rầm
Sách vở nói lung tung
Trẻ con vẫn thường ê a đọc
Loa nhân sinh ngàn năm vẫn ra rả
Về tình yêu tổ quốc
Nhưng nó là gì cơ chứ?
Có người mang ra tô vẽ
Có người thương vay khóc mướn trong nỗi u hoài
Có người làm mồi trong bàn nhậu
Cụng ly hí hửng về cái gọi là tình yêu tổ quốc.
Đứa bé ăn xin ven đường
Không hề biết về tình yêu đó
Nó chỉ quan tâm đến cái đói
Những người thường nói về tình yêu tổ quốc
Không hề biết cái đói là gì
Và hình như quên đi đứa bé
Nhưng đứa bé ấy! Có phải là một phần tử cấu thành tổ quốc không?
Và có ai yêu cậu không?
Có người sống chết vì gia tộc
Và đánh đồng gia tộc với tổ quốc
Ôi! Nhét con voi vào tủ lạnh (1)
Vó ngựa Nguyên Mông không dẫm nát được bãi cỏ họ Trần
Nên dải đất sông Hồng vẫn nguyên vẹn đến tận ngày nay.
Tình yêu tổ quốc bao gồm hai khái niệm:
“Tình yêu” và “Tổ quốc”
Không ai định nghĩa được tình yêu
Còn tổ quốc là gì?
Là làng xóm tôi cư ngụ
Là đất nước tôi sống
Là khu vực
Là châu lục
Là trái đất
Là thái dương hệ
Hay là cả vũ trụ này?
Có một người rong ruổi giữa đường và hét toáng:
“Tôi yêu cả vũ trụ này”
Điên hay không điên?
Mẹ ngồi khâu áo cho con
Đèn khuya lay lắt như cuộc đời vốn có của mẹ
Tình yêu tổ quốc nằm trên từng đường kim mũi chỉ
Và như giọt máu trên mũi dao
Nhỏ hoài không dứt
Của những người cam tâm hi sinh cho đất nước này
Để mai sau những đứa bé được ê a:
“Con yêu bố mẹ ông bà”.
Có giọt sương đêm
Khuya nào cũng rơi
Thấm từng thớ đất
Câm lặng qua ngàn năm vạn kiếp
Có lẽ nó cũng yêu tổ quốc này lắm
Nhưng nó không biết nói như con người bẻo lẻo.
-
(1) Một chương trình quảng cáo “Nhét con voi vào tủ lạnh” trên truyền hình.
◦◦◊◦◦
Xô ngang cái ghế vương quyền
Tình yêu gãy cụt tật nguyền đôi chân
Ba ngàn mỹ nữ cung nhân
Chỉ còn xác thịt dành phần cho vua.
Bên đời cơm cặn canh thừa
Mặc trời mưa tạt ghẹo đùa hôn nhau
Em nè mở mắt nhìn sâu
Mi dài rủ bóng ngả đầu tựa lưng.
Chân tình vấp ngã vù sưng
Ai mang muối xát, xát từng sợi gân
Ừ thôi một chút bần thần
Lan can hoa đổ nguôi dần cái đau.
Tay này bổ ngửa trái cau
Tay kia xòe ngửa lật mau ván bài
Em cười anh đã nói sai
Yêu nhau muốn cưới lại bày đặt nhau.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Thu Thủy và Ngô Đình Long ) Ừ thôi nàng đã đi rồi
Trên đường gió thổi một hơi thở buồn
Ừ thôi nắng chả còn tuôn
Cây quên hớt lẻo bên truông nhớ đèo.
Ừ thôi mưa vẫn hút heo
Cái tình năm cũ bèo nhèo “da hươu”
Bật tay búng lấy đồng xu
Ngả nghiêng thế sự trăng chu mỏ nhìn.
Ừ thôi phố chợ lặng thinh
Một người trong suốt vô hình mà đi
Bờ vai chạm – chẳng có gì
Tình người hờ hững biết chi mà lần.
Ừ thôi sửa túi nâng khăn
Đời người chỉ có một lần đó thôi
Xuân Hương lắm những ngậm ngùi
Cả đời mong chỉ đó thôi một lần
Tài hoa mắc nợ gió trăng
Cho nên áo mặc mấy lần cởi ra.
Người gần mà lại mù xa
Mong em nhớ mãi tình là không tên
Thành an mưa rũ buồn tênh
Mười thương trên bước gập ghềnh tình ca.
Chích chòe sáo sậu ba hoa
Hót chi cho lắm trời già có vui
Êm êm một củ sắn lùi
Mong em nệm ấm cuộc vui chẳng tàn.
Trăm năm chúc tụng quáng quàng
Một giờ hạnh ngộ xương tàn cũng cam.
◦◦◊◦◦
I.
Sáng mai em đi lấy chồng
Hỏi rằng anh có buồn không
Hay anh cả cười như ngày năm nọ
Gái lệ kiều đâu chỉ mình em.
Sáng mai em đi lấy chồng
Anh có còn nhỏ lệ không
Hay anh xoe xỏe hàng ria mép
Em vẫn là hoa đỏ trong tim.
Em đi rồi mưa vẫn còn tình tự
Nỗi buồn vô tưởng lại lên men
Con bướm vẽ vòng vòng qua bên nớ
Phấn hương còn lại chút xì-tin.
II.
Em ơi sao lại đi lấy chồng
Để cho anh hơn mười năm đau khổ
Đợi tin người như bóng nhạn mùa đông.
Em ơi sao lại đi lấy chồng
Để cho anh thêm một lần dang dở
Gặp cô gái nào cũng ngỡ là em
Vì không còn phân nổi mắt với môi.
III.
Em lấy chồng anh tồng ngồng đứng đó
Thấy trên trời ngỗng... nghễu nó bay
Chạnh thương không dám tỏ bày
Cho nên ra nỗi nông này đó em.
◦◦◊◦◦
Hai ngày không gặp
Tình vơi rất nhiều
Không còn khắc khoải
Đợi dáng người yêu
Mai kia mốt nọ
Tình ứ còn xiêu
Tan như băng thủy
Chút hơi yểu xìu
Chán ơi là chán
Ta cóc thèm chiều
Bao nhiêu mới lạ
Đợi ở ngoài kia...
Cái chậu lia thia
Bức ơi là bối
Mùi hơi tóc rối
Khét lẹt ngàn năm
Một ngày xa vướng
Thành hương của trầm.
◦◦◊◦◦
Thôi đành lỡ một chuyến đò
Tím trời ảo tưởng từng mò áo ai
Một mai sẽ gặp ngày mai
Anh đem đốt hết tháng ngày đen thui
Tiến là một bước thoái lui
Hên là quà tặng do xui tạo thành
Vóc người cọng khói mong manh
Tâm hồn gợi cảm màu xanh hữu hình
Đẹp bằng cái móng của xinh
Xinh thua xa nụ cười tình dễ thương
Lá là biết tả sao nhường
Em ngồi ngả ngớn: dễ thương quá trời
Bơi bơi trong cái hồ bơi
Như anh chập chũm chụp vời lung tung
Nào ngờ em nhảy cái ùm
Cái phao mềm mại phải tum “lụm” liền.
Nắng soi bên giậu hàng hiên
Hoa nhài hoa lý vẫn điên như thường
Tội tình mấy cái mùi hương
Cuồng thơm hơi thở đêm nhường chúng ta
Trần gian ô cửa chui qua
Hoa cành lá hẹ anh ngà ngà say
Đắm mê vứt hết tháng ngày
Giật mình chợt tỉnh, tóc mây cuộn tròn
Rồi nè má ửng môi son
Tỉnh rồi lại muốn mê hơn những ngày.
◦◦◊◦◦
Cái gì trong vẻo trong veo
Đồng tiền má lúm trăng treo nhoẻn cười
Chiêm nương tóc xõa ru hời
Tháp Chàm ủ dột nghiệm thời gian qua.
Đồ Mi Sol Rế tà tà
Mấy con nốt nhạc xuống và lại lên
Thương người xuôi ngược chông chênh
Vẳng bài cô lữ gập ghềnh lỗ tai.
Rượu tình trút cạn quay quay
Uống xong bập cả ly này thủy tinh
Vỡ tan trắng bụi thủy tình
Máu tươm khóe miệng giật mình... tỉnh queo
Quán chiều sấm nổ mưa đeo
Chớp lên nhoang nhoáng con heo chạy ngoằng.
Lòng người có những tăng tăng
Mang hai giọt lệ cân bằng cái tâm
Bé nằm ngậm sữa mâm mâm
Ngày sau ngó lại âm thầm tiếc nguôi
Sói xanh lởn vởn xác người
Nhe nanh cả thẹn quỷ ngồi tương tư
Nhà ai dộng một cái cừ
Rung trong đất đá hình như vỡ nhà
Quỷ buồn hứt hứt vào ra
Rong chơi bốn bể vì nhà đã tan.
Vòng vèo sợi khói cây nhang
Cuốn theo thơm thảo dìu nàng vào mây...
◦◦◊◦◦
(“Ta cứ ngỡ trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ...”) (1)
Tôi lại nghĩ trần gian là có thật
Nên yêu người bằng hơi thở chén cơm
Một lần ôm trao thân thể nụ hôn
Là vĩnh cữu trong sát na lá giật.
Như nước miếng nhỏ lần môi áp vội
Cuộc đời này thơm thảo bởi tâm thôi
Cái tưởng bẩn nếu vì tình mà chịu
Hơn vạn lần đạo đức rởm sáng choang
Sát cửa biển ta mở toang cánh cửa
Ùa hơi tình ươm ướm thực như thơ
Mặt trời cong nghiêng vành nón ngủ mơ
Duỗi thẳng cẳng vì không cần nghĩ ngợi.
-
(1) Thơ Bùi Giáng.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Bích Ngọc ) Thuở huynh xuống trần, đệ chưa chuyển thế
Rong chơi chập chờn trang trắng lau bay
Huynh tóc rối kết vầng thuyền cỏ
Đưa Kim Cương người đẹp cập bến... xa huynh (1)
Huynh về trời, đệ vẫn còn nghiên cứu
Cởi truồng con gái thấy chẳng đẹp gì hơn
Phải chăng nàng ấy, cái quần đang mặc (2)
Xanh đỏ tím vàng che đậy mới khát khao.
Huynh ơi! Kiếm pháp vô chiêu là gì cơ chứ
Không có gì mới bao chụp cái tình chung
Tâm hư vô ấy chính là biển cả
Nội khí trong người tản mát ở cuồng ca
Huynh gái gú, có phải là chiêm nghiệm (3)
Hình hài này bẩn sạch áo khoác vai
Áo của huynh, đệ nhìn buồn cười thật
Hoa liễu vi trùng lổm ngổm thật là vui
Huynh cởi ra đệ thật là sửng sốt
Mập sữa trắng tròn đứa bé đứng cầm cu.
-
(1) Câu thơ còn có phiên bản khác “Đưa bao nhiêu người đẹp cập bến... xa huynh”.
(2) Câu thơ còn có phiên bản khác “Phải chăng nàng ấy, yếm đào đang mặc”.
(3) Câu thơ còn có phiên bản khác “Huynh phóng lãng, có phải là chiêm nghiệm”.