Recitation album "Lục bát mấy lần thương"
TỰA
Album ngâm thơ “Lục Bát Mấy Lần Thương” mở bằng tình yêu nồng nàn ngờ nghệch với thơ và kết bằng lời cảm tạ với thơ và người yêu thơ.
Cảm ơn đã nghe album https://youtu.be/_ckSmDJ6__c
Nguyễn Phước Lộc - Ngọc Sang
2019/11/25
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Tôi không biết mình làm thơ lục bát năm mấy tuổi
Mà hôm nay từng chữ
Cứ xoắn xít vào nhau câu dài câu ngắn
Cặp cặp chen đôi
Bứt một câu sẽ thành chỏng gọng
Phím vần bằng phẳng lặng mặt Tiền giang không sóng
Mi môi hôn, Pha nửa phách chẳng rời nhau.
Lục bát truyền nhân bàn tay chưa đếm hết
Bước từng người
Xa dần – cành gãy tiếng khô khan.
Câu vui gió hút trên ngàn
Câu buồn trước mắt ngổn ngang đời thường
Lục bát ơi! mấy lần thương
Tôi chẳng biết mình thương... được mấy lần
Tầm nhìn lướt chỉ kéo băng
Giai nhân lục bát vẫy khăn rướm nhìn.
Tôi thường viết đôi câu bảy, bảy
Vặn lòng mình
Ngắt, thêm đôi đầu sáu tám biến hóa theo
Lở bồi thôi mà thành ngang trái
Lại chuyển ngọt ngào điệu hát ru em
Ngày ca dao kẽo kẹt.
Hai sợi tóc mai ngắn dài
Trường thương và đoản kích
Mũi nhọn oặt mình cây bút điểm tình thi
Hay đâm xoạt tờ giấy
Gạn dần ra những cái đáng là tâm
Thoảng dư hương lần đường ngang nét dọc
Cố tìm đọc những thứ của tro than.
Tôi không biết lục bát khởi từ đâu
Tiềm thức ăn sâu trong bàn tay nứt nẻ
Của người mẹ trẻ
Bồng con ôm mong lúa nặng trĩu lời
Hò hẹn lứa đôi
Sóng sánh rượu mừng trăm năm câu tri ngộ
Chàng dài thiếp ngắn
Lấy ngắn nuôi dài bài thơ sửa túi nâng khăn.
Lục bát ơi ta ru người nhé
Bằng những câu thơ ngắc ngứ
Vần điệu lung tung
Người không vui xin hãy gượng cười
Đành không thử thứ trắc bằng êm ái
Giả giọng nói ngàn năm của người.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Mấy trăm năm mãi đánh cờ
Kiều Kim giăng mắc nghi ngờ cho Vân
Thế thì lấy quách cho xong
Gánh chồng con chị ghé phần cho em.
Mười năm lưu lạc giang hồ
Chị thì sống trọn những giờ buồn vui
Cũng là cạn hết kiếp người
Cũng là hỉ hả một đời bi hoan.
Còn em gối phượng chăn loan
Người đời cười nụ phúc phần trời cho
Hiểu gì? Tất bật sớm trưa!
Đêm đêm ôm mối tơ thừa người ta
Cùng chung một phận đàn bà
Sao em ngao ngán những giờ trống không
Chị giành sắc sảo khôn ngoan
Bao nhiêu vô vị đổ dồn cho em
Rửa nhà, quét bếp, nấu canh
Chàng Kim phưỡn bụng ngã cành lăn ra
Rồi thì ngâm ngẩm ngâm nga
Bài thơ thề hẹn đã ngà màu men.
Mấy trăm năm vạn nỗi niềm
Cuộc cờ chị mãi vầy duyên rối bời?
Thế thì lấy quách cho xuôi
Em xin trả lại gánh đời đã mang.
-
(*) Bài thơ được cảm hứng từ truyện ngắn của một nhà văn phóng tác việc đánh cờ giữa Thúy Kiều và Kim Trọng.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Sao ai cũng thích cắt xé vầng trăng
Để làm móc câu, nét mày, nón ai nghiêng đọng
Và linh tinh đủ thứ
Trăng viễn vông giễu cười rung rinh nước
Điều hư vô khổ lụy bao người
Quả bóng quay tròn ngây ngây dại dại
Tình trong si tưởng ai muốn lấy trăng không?
Nỗi buồn giấu ở trong tim trào thành nước mắt
Ô hay mới biết!
Nước mắt và rượu, à không, say mới phải
Là thứ mau khô nhất.
Tượng Phật trong chùa đất nẻ đúc lên
Qua bao tháng rộng năm dài
Hương khói nhân gian phủ lên huyền thoại
Chính lòng người – chỗ dựa của linh thiêng.
Chúa giáng sinh rồi lại phục sinh
Xoay một vòng sinh tử vẫn nguyên vẹn hình hài
Vẫn trọn vẹn tình yêu với chúng sinh trắc nết
Hơn hai nghìn năm qua không ai thắc mắc
Nhưng thắc mắc làm gì!
Khi tình yêu là điều vĩnh cữu.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Anh biết mình ngốc nghếch lắm
Khi viết bài thơ gởi cho thinh lặng
Gặm nhắm buồn vui
Con chuột chùi lẩn quất nẻo trần ai
Ừ thế đài gương tan vỡ vụn
Mỗi mảnh còn tán sắc phổ câu thơ
Em trượt cầu vồng chới với giấc anh mơ
Mây trắng ngàn năm thành cụt ngũn.
Chàng ngốc ơi!
Giữa gót giầy và em
Anh chọn ai?
Em khắt khe như muôn ngàn phụ nữ
Ném người mình yêu giữa muôn vạn hồ đồ
Tình ý con người là xích chuyển của nhân duyên
Vì gót giày anh mới yêu em
Sao em bắt anh phụ bạc ân nhân của mình?
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Mười dặm hồng trần dòng xuôi nước lã
Trái đất ơi, nàng đừng xoay nữa
Quán cóc ven đường mát ngọt dừa tươi
Ta muốn ngắm nàng một lát để mà vui
Triệu tỷ năm qua người yêu không kể xiết
Cỏ cây còn luyến ái
Hà huống loài người vốn đa cảm đa mang
Đừng! sao nàng vội thế
Ngồi một chút thôi
Mát ngọt dừa tươi
Nàng mà xoay, gã thời gian vô tình sẽ chớp mắt
Biến ta thành cát bụi của trăm năm
Mối tình si sẽ lọt vào túi áo hắn thôi.
Mười dặm hồng trần bi hoan li hợp
Chưa đầy một cốc nước dừa tươi
Cảm tạ tình chàng nhân duyên mấy hớp...
Ta đứng nhìn xuôi
Chỉ thấy trắng trời sương muối bay...
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) (Lệch cả cung đàn lời ca chưa thỏa
Ngả phím tài hoa má mịn thơm thơm)
Bàn tay réo rắt đèn vàng chao đảo
Ngả nghiêng chuyện tình nắng tắt vì mưa
Em có yêu anh đừng rung nhiều nữa
Hạt tóc rơi đầy ai nhặt đêm xưa
Ai nhặt đêm nay những chiều u uẩn
Duyên lặn vào vạt áo thêu hoa
Trố mắt mùa thu đàn xoay con vụ
Anh là trẻ nít trót đam mê
Trẻ nít đứa nào chẳng ham chơi
Leo lẻo tiếng đàn tàu chạy ngược xuôi
Anh rông đuổi mãi vào vô tận
Em ngồi cách một cánh tay thôi
Em ngồi cách một cánh tay thôi
Mà chả nhìn anh liếc một lời
Mây nước vô tình giăng trước mặt
Có gì như một vách vô minh
Có gì như một vách vô minh
Hay chính lòng ta ngăn trở mình
Em là tiên nữ quán trần gian
Ta vốn phàm phu giữa chợ gàn
Ta vốn phàm phu thêm tục tử
Không dưng mua phải một cục buồn
Cứ tưởng nung vàng trong lửa đỏ
Vàng tan như thế sự phù vân.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Chưa qua những lần yêu tan vỡ
Sao tường được nỗi thương tâm
Của người tình phụ
Khi nước mắt ngỡ chỉ còn tí tẹo
Vẫn đủ mặn mà một bể yêu đương.
Ai có bảo tình là dây oan
Những lời nói vu vơ buồn cười lăm lắm
Nào ngờ run rủi cho những kẻ làm thơ
Nghiệp chướng trót mang ai khờ ai dại
Mà dại mà khờ xăng lửa va nhau.
Giai nhân ơi!
Ta cởi truồng ra nhá
(Cởi thật đấy!)
Đừng che mặt
Đừng quay đi chỗ khác
Hãy nhìn vào tấm gương xương thịt
Đối diện chính nàng trên thân thể nam nhi
Để nhận chân tình yêu vốn đo bằng sự sống
Bằng hơi thở phập phồng mướt rượt mồ hôi
Bằng vòng tay ban tặng
Hạt giống nẩy mầm vượt khỏi trầm luân
Khi sự sống không còn – hoa kia héo rủ
Hương tình yêu tan loãng như chưa có bao giờ.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Có lần em bảo với tôi
Mùi hương dạ lý cho người say nhau
Em ơi hoa đã nhạt màu
Mười năm thi hứng đổ vào trời thơm
Dốc lòng viết đuối bài thơ
Mới thương tàn nguyệt câu hò đứt hơi
Bút rơi giọt mực đen thùi
Ý tình chưa tận ngọt bùi chưa tan
Em ơi trăng vẫn còn vàng
Mùi hương dạ lý vẫn bàng hoàng đêm
Lời ca chưa tắt anh đèn
Con tằm không chết tơ bền chặt đây
Những lời sáo rỗng xưa nay
Thơ buồn chưa chắc làm đầy tình yêu
Lời thề chưa chắc nói liều
Thơ vui chưa chắc như diều đứt dây
Canh tân cải cách bầy hầy
Khư khư hoài cổ càng bầy hầy hơn
Lơi khơi cá chép thờn bơn
Làm thơ như thể bướm vờn cánh hoa
Đột nhiên nổi hứng ta bà
Giữa đường đứng hát cuồng ca đôi bài...
-
(*) Bài thơ còn có tên khác là “Dạ lý hương”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) I.
Anh gặp em trong buổi chiều y học
Nhà thầy Hùng cây cỏ mọc tùm lum
Con chim lãng mạn bay vào dĩ vãng
Bỗng quay về gáy hót te te
Vậy là yêu!
Ô hay giữa trời cao biển rộng
Nhà thầy thành hải đảo thần tiên
Có suối tuôn dù che thơ mộng
Vài con rùa lễnh mễnh đi chơi
Nứt mộ hồn ma bắt tay thân mật:
“Cô nàng nhìn kỹ rất là xinh!”
Xin cúi lạy trời cao câu thơ ngày ấy
Chẳng phải vì yêu, chẳng phải nhân duyên
Chẳng cầu sở học trong thuở thiếu thời
Như kiếm khách vô danh lãng quên tên họ
Một lần rẽ nước giữa hư không
Gọt lớp vỏ trần tục của thánh thiện tình yêu.
II.
Anh không biết giữa tình yêu và phụ nữ
Ai đáng yêu hơn
Anh chỉ biết rằng khó tách phụ nữ với tình yêu
Vì chúng là chị em sinh đôi
Giống nhau lắm nhưng đâu phải một người.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Ta thống kê trong một lần nói chuyện
Nụ cười trên môi tắt/mở mấy lần
Như gió đại ngàn băng qua sa mạc
Nụ hôn còn bỏ lửng khách hành hương.
Ta thống kê những cụ già xuôi tay nhắm mắt
Con cháu vây quanh sụt sùi nước mắt
Vẫn biết người mình yêu hơn hẳn kẻ yêu mình.
Ta lấy mẫu một ngàn trong muôn triệu cặp thương nhau
Cũng đủ biết rằng
Nghịch cảnh đời thường đổi chác mộng mị yêu đương.
Ai thống kê bao nhiêu là cao ốc
Đinh găm vào mắt
Kẻ mù lòa chống gậy giữa nhân gian
Đo lường lợi nhuận với chiều cao.
Hệ số tương quan âm dương đắp đổi
Thông kê nỗi buồn sẽ biết được niềm vui.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) I.
Cái hẹn mười năm chàng quên mất
Phố nhỏ ngày xưa đổ bóng rêu
Bóng ai sau cửa còn in ngấn
Đàn mưa quẹt réo cọng phong linh.
II.
Cái hẹn mười năm đỏ mắt chờ
Em có ngờ đâu chuyện bá vơ
Giọt nước mắt nào trong trí nhớ
Gọi bằng diệu xứ của tuổi thơ.
III.
Em cởi bài ca khoác vào kỉ niệm
Mà quên cài nút chuyện yêu nhau
Mười năm lỡ hẹn mưa bong bóng
Em giấu vào tim giọt nhiệm mầu.
-
(*) Cảm tác từ bài thơ Đường “Thán hoa” – Đỗ Mục.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Niêm luật đắp xương cho thơ thẳng dáng người
Luật bỏ đi rồi thơ tựa vào đâu
Lục bát không thành câu sáu tám
Tứ tuyệt nghẹn lòng mửa máu tươi
Bốn câu năm chữ buồn vui lạc lõng
Thi sĩ ngủ vùi sặc sụa say
Thương tâm một đoạn tình
Tứ tuyệt chuyển mình lục bát ôm hôn
Thơ tựa vào lòng biển cả tình nhân
Trung chuyển cuộc đời qua những chặng gian truân
Thơ vì niêm luật mà phá bỏ luật niêm
Không tựa vào đâu mới chính là thơ
Như cánh én liệng vào mất hút
Rơi lại lòng người một khoảng êm êm.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Ni cô ngụ ở trong chùa
Tâm hồn bay bổng quay tua mấy vòng
Lời kinh kéo cọng dây thun
Bốn phương Phật tử ùn ùn chạy vô
Hò lơ hò lớ hò lờ
Lôi câu kinh Phật đắp bờ ngăn sông
Trồng cây nuôi thỏ đào hầm
Em mang diệu đế chia phần cho anh
Anh mang thần lực trời sinh
Cài hoa lên mái tóc tình óng a
Ừ thì em mới hai ba
Xa anh một đoạn đã tà tịch dương
Ừ thì trót một lần thương
Một viên ngói bể trên đường đi qua
Năm năm cắt mặt giang hà
Da nhăn thêm chút mặn mà có duyên
Người xưa nói bến đậu thuyền
Con chim đậu ở hàng hiên bay vù.
Làm thơ đã trót lu bu
Quàng thêm lục bát không ngu cũng khờ
Mắt nhìn sáu tám bơ vơ
Không sao cầm được người ơi, nỗi lòng
Ừ thì lục bát truyền nhân
Sợ gì có đã thương lầm người ta
Bé xiu cái chuyện tài hoa
Chỉ mong gánh được mưa và bão giông
Để hồn Nguyễn Bính chạy rông
Bắn bi với trẻ mục đồng thảnh thơi.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) (Thơ viết cho người một chữ “tạ” mà thôi)
Tạ ơn trời chưa vứt anh nơi cống rãnh
Còn có ngày thấy được ánh dương quang
Ngỡ câu thơ hai hàng lụy nhỏ
Một trận cười sấm vỗ cung thương
Em có thương anh đơm hào tình bằng đôi môi mọng
Nhèo nhẹo tiếng cười, cánh cửa trốn tìm nhau.
Tạ ơn trời đã trót thương anh
Còn có ngày gầm thét với bão giông
Nắm tay Kiều cúi lạy trước Nguyễn Du:
“Chữ tâm giữ ở trong lòng
Tài hoa như chiếc lông hồng nhẹ tênh”
Sống chết giữa đời chẳng qua là chuyện nhỏ
Một bài thơ cũng mãn nguyện với quỷ thần.