Recitation album “Lục bát truyền nhân”
TỰA
Tiếng thơ “Lục Bát Truyền Nhân”, tác giả Nguyễn Phước Lộc.
Thân ái kính chào quý thính giả cùng các bạn yêu thơ khắp bốn phương.
Yêu thơ từ bé, đến nay mười bốn năm mới có được tiếng thơ này, xem như là người yêu đầu tiên để thương để nhớ, Phước Lộc cũng không hi vọng có được người yêu kế, một lần kỷ niệm – giữ mãi mối tình – không mong cải giá. Không phải là nhà thơ hay nghệ sĩ, tác giả như một người đang đi chợt trông thấy vườn hoa bên đường, dừng chân đứng ngắm rồi đắm say hương sắc, mê trong chốc lát, tất nhiên rồi phải tỉnh để đi tiếp trọn con đường của mình.
Tiếng thơ này chỉ là những kỷ niệm, kỷ niệm một lần yêu thơ, một lần yêu người, một lần vẩn vơ, một lần tâm sự, một lần rung động, một lần cả nghĩ, một lần trăn trở hay một lần… Thơ tồn tại trong lòng người đâu bằng ngôn từ, tình ở ngoài lời – lời chưa tận ý, ngôn từ chỉ là giả tướng. Tác giả Phước Lộc xin chân thành dành tặng cho cuộc đời đã mang lại thơ, rong chơi đi vào cõi nhớ mai sau.
Nguyễn Phước Lộc - Ngô Đình Long.
2015
Cảm ơn đã nghe album https://youtu.be/waf0OMTyFRU
Quý thính giả và các bạn vừa lắng nghe tiếng thơ “Lục Bát Truyền Nhân” của tác giả Nguyễn Phước Lộc qua các giọng ngâm quen thuộc tên tuổi trên thi đàn thành phố: NSƯT Hồng Vân, Lệ Thu, Bích Ngọc, Thu Thủy, Đài Trang, Mộng Thu và Ngô Đình Long. Âm thanh: nhạc sĩ Vũ Đình Ân. Biên tập: Ngô Đình Long.
Tác giả Phước Lộc cùng các nghệ sĩ chân thành cảm tạ với lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, an lành và rất mong ngày gặp lại những tiếng thơ nối tiếp. Xin thân ái kính chào tạm biệt.
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NSƯT Hồng Vân và Ngô Đình Long ) Giọng cười ngọt lịm Huyền Trân
Thổi vào lục bát truyền nhân vạn đời
Nào chàng thi sĩ thảnh thơi
Nào người khắc khoải đứng ngồi không yên
Nguyễn Du gánh hết ưu phiền
Góc trời đứng khóc mà nhìn Kiều đi
Mười lăm năm – cánh thiên di
Màn nhung khép lại, đời thì vỗ tay
Chòng chành nắng gió ngất ngây
Cỏ may Nguyễn Bính rơi đầy đường quê
Đức Bốn chẳng chịu quay về
Chăn trâu đốt lửa mẩn mê cả chiều.
Sân chùa sư nữ buồn hiu
Vì hoa tự tử cánh thiu úa tàn
Lục bát chẳng chịu sang ngang
Để chùa sẽ rụng thêm tàn một bông.
Bên lề kinh kệ áo hồng
Gói thành một gói thả bồng trôi sông
Chuông dài văng vẳng thinh không
Xéo ngang gác nhỏ động lòng nhện giăng
Buồn thương mắc với vui mừng
Cúi xin lục bát em đừng quên anh.
Hai câu sáu tám quẩn quanh
Đi hoài đi mãi đời thành dấu xe
Bốn ngàn năm – rớt bên hè
Không chính thống – vẫn sắt se tình nguời
Khi kiều mỵ, khi lả lơi
Ca dao chuyên chở lứa đôi thề nguyền
Anh hùng sánh với thuyền quyên
Chí Phèo - Thị Nở trăng nguyền như nhau
Ca dao chỉ mớm khơi mào
Những mong sáu tám bạc đầu bên nhau
Nhưng mà nào dễ thế đâu
Bưởi vườn quay quắt trong màu tầm xuân.
Không thân cứ gọi là thân
Em xa như thể em gần bên tay
Một câu sáu – hết một ngày
Còn câu tám – mãi lưu đày tháng năm
Chiếu chăn xếp lại chẳng nằm
Ngày xưa còn sót góc thầm chéo khăn
Ngày nay lục bát truyền nhân
Có người nhặt nhạnh xa gần cỏ thơ.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Đài Trang ) Em ngồi bên chiếc dương cầm
Chiều hôm khúc hát ầm thầm lỏi len
Len vào ngóc cửa cài then
Thành tia sáng nhỏ rọi đèn trong anh
Bước đàn đừng vội đừng nhanh
Lỡ làng nốt – sẽ không thành bài ca
Nhưng mà đừng có nhẩn nha
Chậm thôi một nhịp – nắng tà tịch liêu
Nếu thương chẳng nói chi nhiều
Mượn lời cung bậc bắn xiêu tên tình.
Chiều hôm đến tận bình minh
Đời anh dài lẳng bằng hình vóc em.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long và Đài Trang ) Đường gần rồi lại đường xa
Vòng vèo mê mãi mẹ và anh, em
Bụi đường cho mắt kèm nhèm
Cho anh chạy vội đuổi tìm bóng nhau.
Chợ chiều mua những hạt châu
Vàng son lộng lẫy trong màu tết ta
Dừng xe một góc hào hoa
Dìu nàng bước xuống nườm ra nượp vào
Tiền ư! Mình sẽ tính sau
Châu em vơ hết gom vào lòng anh
Cái này nhỏ quá không anh?
Còn nè bình rượu treo cành đẩy đưa
Đồng tiền vàng chóe em mua
Lộc thiêng sẽ nhúng vào chùa phật hương.
Người mua kẻ bán nhún nhường
Để mà giữ lại tình thường cho nhau
Em nghiêng mái tóc che đầu
Anh nghe nhồn nhột bọ cào đâu đâu
Bàn tay thoăn thoắt lần mau
Chùm châu em gỡ mối nhàu trong anh
Môi hồng răng khểnh mắt xanh
Em ngồi nép xuống cong cành giọt sương
Khẽ khàng chạm lấy tay thương
Anh nghe trắng muốt cả phường vàng son
Đông người xe cộ lon ton
Vàng châu biến mất, em còn bên anh
Những điều bóng lộn mong manh
Như châu đỏ thắm trên cành trên tay
Lắc ngang nhẹ hẫng gió bay
Đem treo góc phố phô bày người xem
Những điều khuất nặng trong tim
Như kim đáy bể khó tìm lắm em
Lại đây anh chỉ mà xem
Ngực anh châu nhảy thòm thèm vì em
Ừ mà khó nói em tin
Chỉ còn tiếng đập thình thình vẳng ra.
Ừ thôi mẹ bước lần ra
Mình mua cho chóng kẻo mà chợ tan
Xong về hai đứa tình tang
Châu kia là giả, châu nàng thật đây!
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: NSƯT Hồng Vân ) Lở loang một góc mảng tường
Bụi rơi tơi tả mà thương đất bùn
Nắng là thiếu nữ mắt nhung
Liếc vào đau xói thêm vùng tả tơi
Cầu thang gác nhẹ thảnh thơi
Đè cho tường khóc ướt lời rêu xanh
Thằn lằn bò quảnh bò quanh
Để đêm tặc lưỡi tiếc thành quách xưa
Biết sao nói hết cho vừa
Một thời cứng cáp như vừa hôm qua
Sông xa luyến ái con phà
Áo cùn góc phố mơ hoa bốn mùa
Bàn tay lia lịa mà xua
Làm sao xua hết gió lùa trống tuênh
Độ lần tường rã long đinh
Thời gian lột hết bóng hình thân yêu
Này em gợi nhẹ đèn khêu
Tường trơ cả gạch lều khều xẩu xương
Vữa vôi kỷ niệm còn vương
Đã thành cát bụi chân tường hôm qua.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Bích Ngọc và Ngô Đình Long ) Từ trong ảo ảnh loăng quăng
Nghìn năm thoáng chốc không bằng một giây
“Lốc” trời vần xoáy mù quay
Chụp lung tung thứ, toầy hoầy cái tay
Đếm rằng một với ba hai
Dạo bờ tư tưởng lâu đài cát xây.
Một chiều nhuốm đỏ vàng phai
Cái gì cũng đẹp một bầy thiên nga.
Nắng vui che khuất trăng ngà (1)
Vành nghiêng nón cõi la đà cà bông.
Tuyết bay ứa ngập căn phòng (2)
Bông hồng ngoẹo cổ phập phồng hương yêu (3).
Một nàng tiểu muội vừa yêu
Bội tình gượng gạo một chiều cả quên.
Đồ Long đao chém tênh hênh (4)
Mất đà chúi nhủi chênh vênh kiếp người.
Chữ tâm đỏ loét rạng ngời
Tấm lòng giữa cõi đất trời bao dung.
Nhím xù gai nhọn xếp chùng (5)
Toe toe cái miệng hả lòng trống không.
U tình Ca-lét chưa xong (6)
Dài đằng thế kỷ hỏi còn biết yêu?
Binh đao nguyên khí lều bều (7)
Một đời lận đận lêu bêu giang hồ.
Bao năm tình đẹp như mơ
Cơ hàn mấy buổi mà giờ thành không.
Tuệ lòng ngăn lại không xong (8)
Dòng hoan lạc chảy ngoảnh trông đứ đừ
Chống cằm mấy bận ưu tư
Nỗi đời ngỗng nghễu tù mù tình yêu
Hỏi rằng: “Gió có nói điêu?”
Một làn mát rượi hút chiều không hay.
Nụ cười toét cả môi mày
Quay đầu thấy bóng ngoẵng dài lê thê.
Bắp ngô chẳng phải ngô nghê (9)
Mà xanh chồi biếc ngày về gió đông.
Chén trà khuấy động long cong
Chanh chua với đắng để lòng tím tê (10).
Nỗi lòng tất cả tung hê
Buồn vui tiệc “lốc” xong về ngổn ngang...
-
(1) “Nắng” là biệt danh một người bạn gái.
(2) “Tuyết” là biệt danh một người bạn gái.
(3) “Bông Hồng Nhỏ” là biệt danh một người bạn gái.
(4) Câu thơ còn có phiên bản khác là “Lời thơ vung vẩy tênh hênh”. “Cô Gái Đồ Long” là biệt danh một người bạn gái.
(5) “Xù” là biệt danh một người bạn gái.
(6) Scarlett O’ Hara – nữ nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió” (Gone with the wind) của nhà văn Margaret Mitchell. Đây cũng là biệt danh một người bạn gái.
(7) Ghép thành tên nhà báo Binh Nguyên.
(8) “Tuệ Hoan” là biệt danh một người bạn trai.
(9) “Bắp ngô” là biệt danh một người bạn gái.
(10) “Trà Chanh” là biệt danh một người bạn gái.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long ) Ù ù hơi lạnh xoay phong nguyệt
Rướn mảnh hồn đau bụi tro tan (1)
Khô trắng nhỡn cạn nguồn tinh huyết
Ba lỗ sâu hòm cõi u minh
Mà nghe trăng vỡ răng côm cốp
Gõ nhịp hoan tình thuở bình sinh.
Sương lạnh vùi sâu ba thước đất
Trồi lên mà đội lớp thời gian
Nhân sinh thèm khát rưng rưng lệ
Côn trùng hố mắt bọ tràn lan.
Mấy đường nứt vỡ đau đơn đớn
Rạn vết suy tư của kiếp người
Lăn long lóc hú tìm tủy não
Đường gân trong lối tuổi xa xưa.
-
(1) Có bài thơ “Chợ Chiều” của nhà thơ Kim Cương Nguyễn Thành Tâm:
“Chợ chiều sót lại bốn năm thằng
Ghi mặt phong trần mấy nếp nhăn
Tỉnh giấc sông hồ gân cốt mỏi
Say đời thơ mộng tóc râu cằn
Hơi tàn chìm đắm trong vò rượu
Tình chết chôn vùi dưới vận văn
Còn mảnh hồn đau năm tháng cũ
Đem chồng sách nát tếch lên trăng”.
◦◦◊◦◦
(Thương tặng Các Dung. Thể hiện: Nghệ sĩ Lệ Thu và Ngô Đình Long ) Trước bàn thờ lạy Phật
Em quỳ cạnh bên tôi
Khói nhang không át nổi
Mùi thơm của phấn son
Thịt da màu quyến rũ
Hung loáng cái chuông vàng
Tóc mây vừa chạm đất
Cúi xuống vạn lần thương
Bồ đoàn nệm êm ấm
Như một giấc mơ khuya
Gối chạm bờ bến mộng
Nệm đắp cơn gió lùa
Phật cười tét cái miệng
Vui chi mà lắm thế
Chuyện tình của chúng con
Đừng bỡn cợt Phật ơi
Dắt tay vào chùa trong
Phật hiện khắp muôn nơi
Mắt xoe tròn anh kiếm
Phật là em, em ơi
Ta ôm phật vào lòng
Ngát mùi thơm của hoa
Không cần quỳ lạy nữa
Em hiện giữa ta bà
Đáy thắt eo con ong
Phật cũng biết “địu đàng”
Bàn tay suôn nhỏ nhắn
Mềm mại nét từ bi
Mắt sắc nhìn sáu cõi
Ánh tình ẩn đôi mi
Giọng cười ôi duyên dáng
Xuyên qua muôn trùng kiếp
Đến hôm nay hội ngộ
Tén tèn phật yêu ta
Ta cám ơn phật nhé
Về nhà khỏi thắp hương
Chỉ đốt mãi đuốc tình
Dưới ánh lửa lồng lộng
Phật cùng ta lung linh
Há hà ta cười rộ
Dòng sông nắng ba sinh
Ngàn kiếp thành téo tẹo
Nhỏ hơn cái nồng nàn
Không cần chuyến đò ngang
Xuôi theo dòng thi tứ
Đến một cõi hoang đàng
Phật cùng ta cười cợt
Nhìn nhau cũng đủ vui
Rong ruổi đi cầu Phật
Không ngờ phật theo anh
Yên xe nghe nằng nặng
Phật chạm ấm lưng mình.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Thu Thủy và Ngô Đình Long ) Ừ thôi nàng đã đi rồi
Trên đường gió thổi một hơi thở buồn
Ừ thôi nắng chả còn tuôn
Cây quên hớt lẻo bên truông nhớ đèo.
Ừ thôi mưa vẫn hút heo
Cái tình năm cũ bèo nhèo “da hươu”
Bật tay búng lấy đồng xu
Ngả nghiêng thế sự trăng chu mỏ nhìn.
Ừ thôi phố chợ lặng thinh
Một người trong suốt vô hình mà đi
Bờ vai chạm – chẳng có gì
Tình người hờ hững biết chi mà lần.
Ừ thôi sửa túi nâng khăn
Đời người chỉ có một lần đó thôi
Xuân Hương lắm những ngậm ngùi
Cả đời mong chỉ đó thôi một lần
Tài hoa mắc nợ gió trăng
Cho nên áo mặc mấy lần cởi ra.
Người gần mà lại mù xa
Mong em nhớ mãi tình là không tên
Thành an mưa rũ buồn tênh
Mười thương trên bước gập ghềnh tình ca.
Chích chòe sáo sậu ba hoa
Hót chi cho lắm trời già có vui
Êm êm một củ sắn lùi
Mong em nệm ấm cuộc vui chẳng tàn.
Trăm năm chúc tụng quáng quàng
Một giờ hạnh ngộ xương tàn cũng cam.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long ) Đau lòng dứt áo ra đi
Sau lưng nước mắt biết khi nào về
Nuốt vào mấy độ sơn khê
Vờ làm trẻ nít người chê chán chường
Mẹ cha mấy cái tình thương (1)
Trái tim vứt bỏ bên đường sướng hơn
Tạ đôi hai tiếng quê hương
Đập tan xương ngực ngẹt thương gập người
Muội làm vờ nũng nịu hờn
Làm sao giấu được nỗi buồn mắt sâu
Nồng nàn cuống quít vào nhau
Bệ thờ lơ lửng trên đầu gươm treo
Cảm thông thẳng một cái lèo
Mắt ta mờ đục trong veo chuyện nàng
Biết rằng thơ dại lỡ làng
Đường gươm rạch nước rẽ ngang vào lòng
Thôi rồi một thuở mênh mông
Người ta ném cái tình chung cho trời
Giống là một tiếng hắt hơi
Đừng mang giấu lẫn tiếng cười cho nhau.
-
(1) Hai câu thơ này còn có phiên bản khác “Thế là một thuở tình thương. Trái tim mọc ở bên đường thơm hương”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Bích Ngọc ) Thuở huynh xuống trần, đệ chưa chuyển thế
Rong chơi chập chờn trang trắng lau bay
Huynh tóc rối kết vầng thuyền cỏ
Đưa Kim Cương người đẹp cập bến... xa huynh (1)
Huynh về trời, đệ vẫn còn nghiên cứu
Cởi truồng con gái thấy chẳng đẹp gì hơn
Phải chăng nàng ấy, cái quần đang mặc (2)
Xanh đỏ tím vàng che đậy mới khát khao.
Huynh ơi! Kiếm pháp vô chiêu là gì cơ chứ
Không có gì mới bao chụp cái tình chung
Tâm hư vô ấy chính là biển cả
Nội khí trong người tản mát ở cuồng ca
Huynh gái gú, có phải là chiêm nghiệm (3)
Hình hài này bẩn sạch áo khoác vai
Áo của huynh, đệ nhìn buồn cười thật
Hoa liễu vi trùng lổm ngổm thật là vui
Huynh cởi ra đệ thật là sửng sốt
Mập sữa trắng tròn đứa bé đứng cầm cu.
-
(1) Câu thơ còn có phiên bản khác “Đưa bao nhiêu người đẹp cập bến... xa huynh”.
(2) Câu thơ còn có phiên bản khác “Phải chăng nàng ấy, yếm đào đang mặc”.
(3) Câu thơ còn có phiên bản khác “Huynh phóng lãng, có phải là chiêm nghiệm”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngô Đình Long ) “Nếu phải vì nhau đi tàu chợ
Ga cuối đường, em ứ đợi anh đâu” (1)
Chuyện tình duyên sao em không nán đợi?
Ga đầu đường chẳng có bóng anh đâu!
Anh đã lỡ con tàu lăn chuyên chuyển
Ga đầu đường tàu hụ khói cay bay
Đen một góc cây trời khô ám bụi
Ga cuối đường hẹp té bước chân ai.
Chuyện đời người đầu cuối cũng chung quy
Xoay một vòng giáp mối khóc oe oe
Nếu nắng vẫn còn hong mái tóc
Giai nhân chết rồi, đẹp vẫn lên ngôi.
Anh lấy tay vạch hai đường cong thẳng
Cong cuộc tình và thẳng cái ly hôn
Bàn tay vỗ, sấm rền vang trước mặt
Sợi tóc rung trong đối diện người dưng.
-
(1) Hai câu thơ của một người bạn gái có biệt danh là “Nắng”.