Collection “Chưa đặt tên”
TỰA
Tình yêu làm nên thi sỹ nhưng không có định nghĩa tình yêu – nào những ánh mắt, những nụ cười, những xao xuyến, những say mê, những tình tứ, và còn nhiều nữa. Tập thơ đồng nghĩa với tình yêu và thế nên chưa được đặt tên.
Cảm ơn đã đọc tập thơ
http://chuadatten.locnguyen.net
Nguyễn Phước Lộc
2009 - 2010
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Thả khung diều ước mơ
Trời xanh không trắng lắm
Vờn vợn bước hu hơ
Ngôi trường xa lăm lắm
Nhà xiêu vách nghiêng vẹo
Bọc lấy trái tim thơ
Gió lùa gai ghim nhói
Gỡ ra lại cắm vào
Em cúi đầu nhìn sao
Sao le lói nhộn nhào
Bà tiên trong cổ tích
Phút chốc thành hanh hao
Đời thường bao nhiêu chuyện
Cổ tích có gì đâu
Bàn tay đôi bắc nhịp
Đất trời rộng đón đưa
Hoa gương như ảo ảnh
Tiền bạc mới là tâm
Vạn lời trôi nước tuột
Cái xoa chẳng thể lầm
Bàn tay đôi vòng lại
Đất trời che chở em
Em thênh thang cười vội
Té vui vũng nước chuồi.
◦◦◊◦◦
Yêu nhau lúc ấy trăng tròn
Đến nay trăng khuyết vẫn còn yêu nhau
Cạp thương rổ rá vào nhau
Bẻ ngang cái cọng cỏ nhàu vẫn xanh
Pháo giăng bốn mặt lũy thành
Bắn cho tan xác cái thành lũy kia.
Lật trang cuốn tập vở bìa
Vẽ rồng vẽ rắn lia chia câu thề
Ngoằn ngoèo cọng bún bùa mê
Cuối cùng khoái nhất - hê hê em cười
Thế rồi xuôi ngược ngược xuôi
Chở em lắt lẻo bùi nhùi sau lưng
Sẵn sàng bốc lửa tưng bừng
Đốt anh cháy hết chẳng nhưn nhị gì
Cổ truyền cú đá song phi
Quần em chó táp, chân thì khỏi chê
Đạp anh lăn lóc tê tê
Từ vực thẳm đến bờ mê góc giường.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Doanh nhân đi mãi xàng xê
Đến cùng lại thấy ngõ về quê ta
Hôm nay tiền bạc tiêu pha
Ngày xưa nước mắt nhạt nhòa hai trăm.
Khôn ngoan lẫn với lỡ lầm
Bẽ bàng hạt gạo đã cầm rồi buông
Người ghét bỏ, người lại thương
Chung quy cũng bởi lẽ thường... thế thôi.
Có người quy nạp kết bồi
Doanh thương xấu lắm, nhìn thôi chớ sờ
Nhưng mà đến trận Ơ-Rô
Ti-vi xinh đẹp ai người bán cho?
Dồn hàng vào một cái kho
Bán cho thiên hạ cái no buổi chiều
Để đêm sổ sách đèn khêu
Chữ con nhảy múa như trêu tức người:
“Coi chừng sông lở như chơi
Bể dâu mấy cuộc nhà trôi cao tầng”
Quyết tâm trong cái cân phân
Đó là dũng khí trong phần đắn đo.
Tôi ngồi trên một bến đò
Nhìn xa chỉ thấy thuyền lo vẫy vùng
Nỗi riêng ấy cũng niềm chung
Công thương mong sánh bước cùng sĩ nông
Sa-pa nắng đẹp chiều phong
Tung tăng cái mộng trời hồng phương nam.
...
Học làm mấy cậu doanh nhân
Bóc mình tôi bán cái phần tiên thiên
Lá thông nhặt lấy làm tiền
Tôi mua hết nỗi muộn phiền của em.
◦◦◊◦◦
Giọng hát của em đượm mùi cơm nguội
Mùi muội than ám mê muội chiều vàng
Run hồ hởi, cây ru tình vẫy vẫy
Lẳng lơ dài khóe hạnh góc hoang đàng
Em thướt tha xuân hoa mùa bóng bẩy
Tố nữ còn mít ngọt mật bay bay
Bướm dập dờn em vờn cười khây khẩy
Hất mái đầu, nửa ngạo nửa không hay
Bàn tay nhỏ mỡ màng mà mìn mịn
Ngón dài dài đo khoảng nhớ đêm thâu
Cong một vòng Cổ Loa thành lạc lối
Anh đút đầu đứng gọi sảng đâu đâu.
◦◦◊◦◦
Trời ngu ngơ đông không có bao giờ
Người chết đâu mà lấm láp khăn sô
Nắng hú dài cong vai choàng thiếu phụ
Môi vẫn hồng má vẫn đỏ đó thôi.
Ngu ngơ rao bán người lạc giọng
Lặc lè đường đỏ nắng lơ mơ
Thiếu nữ xì-tin cười nhàn nhạt
Chỉ có à ơi mới dám mua.
◦◦◊◦◦
Nhành cây giờ lại hoa rơi
Trên đường tím ngắt cái lời của hoa
Mặt đường tái mặt kêu ca
Nhưng thôi nín lặng cho hoa trút niềm.
◦◦◊◦◦
Anh không đến
Vì thời gian là khoảng cách vô cùng
Giữa muôn trùng vực sâu hoang tiếng gọi
Thả giọng cười
Rơi
Rơi
Rơi
Hai mươi chín vạn năm sau
Có chiếc lá úa hoài trăm hoa dặm
Tìm giọng cười thuở ấy
Để màu xanh dần chuyển thế sang vàng
Mà không hay.
Anh không đến
Gặp nhau rồi hương sẽ bay đi
Và trái tim không còn nín lặng
Lời huyên thuyên chim chích sau hè
Vạn ngữ thành hư.
Hồng nhạn bắc phương
Cá quẫy nam giang
Bọt trào mây giăng vô tông vô tích
Con gái trôi ngang
Chao bóng người mê hoặc lưới ngư câu.
-
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Tôi không biết mình làm thơ lục bát năm mấy tuổi
Mà hôm nay từng chữ
Cứ xoắn xít vào nhau câu dài câu ngắn
Cặp cặp chen đôi
Bứt một câu sẽ thành chỏng gọng
Phím vần bằng phẳng lặng mặt Tiền giang không sóng
Mi môi hôn, Pha nửa phách chẳng rời nhau.
Lục bát truyền nhân bàn tay chưa đếm hết
Bước từng người
Xa dần – cành gãy tiếng khô khan.
Câu vui gió hút trên ngàn
Câu buồn trước mắt ngổn ngang đời thường
Lục bát ơi! mấy lần thương
Tôi chẳng biết mình thương... được mấy lần
Tầm nhìn lướt chỉ kéo băng
Giai nhân lục bát vẫy khăn rướm nhìn.
Tôi thường viết đôi câu bảy, bảy
Vặn lòng mình
Ngắt, thêm đôi đầu sáu tám biến hóa theo
Lở bồi thôi mà thành ngang trái
Lại chuyển ngọt ngào điệu hát ru em
Ngày ca dao kẽo kẹt.
Hai sợi tóc mai ngắn dài
Trường thương và đoản kích
Mũi nhọn oặt mình cây bút điểm tình thi
Hay đâm xoạt tờ giấy
Gạn dần ra những cái đáng là tâm
Thoảng dư hương lần đường ngang nét dọc
Cố tìm đọc những thứ của tro than.
Tôi không biết lục bát khởi từ đâu
Tiềm thức ăn sâu trong bàn tay nứt nẻ
Của người mẹ trẻ
Bồng con ôm mong lúa nặng trĩu lời
Hò hẹn lứa đôi
Sóng sánh rượu mừng trăm năm câu tri ngộ
Chàng dài thiếp ngắn
Lấy ngắn nuôi dài bài thơ sửa túi nâng khăn.
Lục bát ơi ta ru người nhé
Bằng những câu thơ ngắc ngứ
Vần điệu lung tung
Người không vui xin hãy gượng cười
Đành không thử thứ trắc bằng êm ái
Giả giọng nói ngàn năm của người.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Từ nay tôi chẳng còn buồn
Vì em cướp cạn nỗi buồn của tôi
Từ nay tôi lại thấy vui
A Tỳ địa ngục mở hồi chuông ngâm
Phật người ma quỷ ôm chầm
Hót lên mấy tiếng tay cầm lấy tay
Điệu “Van” cùng nhảy cuồng say
Quan Âm cười ngất ôm xoay thị Mầu
Quang Trung xoa vội cái đầu
Thấy mình trọc tếu qua cầu thành sư
Ừ thôi thoáng chút ngần ngừ
Cười vang ngật ngửa nhà sư anh hùng
Trí Thâm gậy quật Đài Sơn
Triều âm sóng vỗ nỗi hờn mất tiêu (1)
Mâu Ni thả một cánh diều
Che trùm trời đất cái điều hư không.
Hào quang lấp ló chùa trong
Khói nhang quấn quít như vòng xích treo
Tôi đu qua một cái vèo
Bờ tường hoa chúc bắt heo mập về
Tỳ kheo la hán tung hê
Đẩy đưa cẩm thạch lối về Phật quang
Ố là chạm lóe mấy gian
Tôi qua bên đó thắp làn hương ca
Chách bùm, bùm chách, cha cha
Niệm câu phật hiệu gọi là “Tăng-gô”.
Nhìn qua bát nước ngọc hồ
Thấy trong bóng múa lô nhô có mình...
-
(1) Có người bạn gái mang biệt danh “Triều Âm”.
◦◦◊◦◦
I.
Đồi nghiêng choãi xoạc chân dài
Hồ thơm nhấp nhỏm những ngày lăn tăn
Phong phanh cúc ngực mở dần
Chút thân nhục thể tan dần kẹo the.
II.
Chùa chiền lạnh lắm sư ơi
Gối chăn kinh kệ gấp hơi hướm buồn
Chừng đâu lạnh ngón tay thuôn
Xui cho mõ lạc cùng chuông gõ nhầm.
III.
Con chim đứng đợi mà kêu
Đồi chè khoác áo gấm thêu sọc rằn
Bậc thang từng bước lần khân
Đi vào xanh biếc bâng khuâng lối nào.
IV.
Thông xa chỉ thấy nhọn đầu
Chọc vào cái khoảng nâu nâu da trời
Dã quỳ biến mất tăm hơi
Dọc đường đụn rạ có nơi cũng vàng.
V.
Con đường cuống quít vòng qua
Mây bay lẩn quẩn khói nhà ai phun
Vắng teo, trời lạnh, mưa phùn
Chớp thời cơ đó, tôi hun má nàng.
VI.
Ngôi nhà Pháp thuộc gió lay
Bây giờ ta vẫn cứ xài êm ru
Từng đôi ống khói gật gù:
“Cái thời xa lắc hình như cũng gần”.
VII.
Ngọt ngào đất đỏ ba-zan
Nuôi thông lớn phổng cành ngang dọc dài
Xiên xiên dốc đổ chia hai
Con đường đất đỏ lại dài thêm ra.
VIII.
Bò con ợ bậy bên đồi
Hoa thơm nức mũi chẳng hôi chút nào
Áo len thiếu nữ mặc vào
Che đi hai khoảnh núi cao đặn đầy.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Sương mù tôi tưởng là mây
Mây bay lại ngỡ một ngày đang trôi
Cũng màu trắng xóa đó thôi
Sương mây lẫn lộn trong tôi nhì nhoàng
Nhập nhòa bóng lộn rừng hoang
Đêm chưa muốn xuống, chiều toan lủi về
Trông xa khoảng tối nương chè
Dập dềnh như một chiếc bè tha hương
Chui qua hun hút con đường
Dường như tôi đã thành sương mất rồi.
Ngọc lam lăn mãi chân đồi
Cánh hoa nhỏ xíu đãi bôi làm gì
Người ta cứ đến rồi đi
Không dưng tôi lại thầm thì với hoa
Hà hơi thở một cái hà
Thổi tung bốn cõi tốc tà áo bay
Tú cầu tròn lẳng mê say
Gieo trong trời đất chọn ai bây giờ.
Xuân Hương ngồi lại bên bờ
Nàng đang thủ thỉ với hồ Xuân Hương
Lăn tăn sóng gợn mà thương
Sao nàng không hỏi tôi đương nghĩ gì?
Chợ người mua bán chi chi
Đường về Âm Phủ có gì ăn không?
Áo khăn có bạch bán hồng
Tôi nhìn lên ngọn trăng trong rợn người
Sẻ nâu nhảy nhót dễ ngươi
Tôi nâng chén rượu cợt cười rồi thôi.
◦◦◊◦◦
Em đi đoạn mái tóc về
Bồng bềnh tiểu thuyết trang thề xé đôi
Nước trong xẻ ngọt làn ngôi
Lìm kìm dẩu mỏ qua rồi lại qua
Phà im bóng đổ giang hà
Dùng dằng sóng nhỏ em à đừng đi
Mênh mông để lại nhu mì
Thôi đừng em ạ, sắc gì cũng không
Ngọn thơ đốt mảnh giấy lòng
Chập chờn tro bấc bụi phong long tàn
Phủi tay dợm bước về toan
Bỗng dưng bụi lốc phủ vàng núi non
Vất vương sợi tóc cỏn con
Mặt trời chúm miệng môi son ráng chiều.
◦◦◊◦◦
Ánh đèn bọc lấy hạt mưa
Mang theo bong bóng cũng vừa vỡ tan
Hắt qua bên nớ xiên quàng
Bên đây trú đụt một hàng lỡ chân
Gói khăn cuốn chặt vào thân
Áo mưa hoang hoải người lần thành ma.
Hình như một chốc thoáng qua
Tôi xoay người lại thế là chạm em
Qua đôi kính ướt kèm nhèm
Tôi nghe khe khẽ biết thêm không nhiều
Hình như gió lẻ hơi xiêu
Hình như thoáng lạnh nhẹ hều em run
Hàng hiên em bước mông lung
Chiếc xe em cũng ngập ngừng đạp-thôi
Hình như máy cũng nổ rồi
Hình như bóng vỡ hoảng trời mưa xuôi
Bàn tay lóng ngóng ngâm ngui
Em chầm chậm chở ngậm ngùi vào đêm.
Hạt mưa vây lấy ngọn đèn
Loanh quanh tôi bước ướt nhem mũi giày.
◦◦◊◦◦
Đến nay em vẫn rung thì dậy
Thể như là lắc cắc lêu kêu
Thánh thót giọt hờn trong cái nháy
Trăm điều ngang ngửa chỉ một yêu
Em nói giận là giận trong chơm chớp
Cười ten hen má lúm biển ao đầy
Hay ngỏn ngoẻn liễu chùm đung đung đẩy
Cụm rơm mùa ngan ngát khói đông tây.
Nắng khua dậy lớp triền miên bụi
Hắt đường lấp loáng ốc đảo xa
Trái tim hầm hố như giục xúi
Sa mạc đèn vàng lỡ ghé qua
Cắn vỡ mõ ngà rút cái xăm
Ném vào giấc ải hỏi lầm thầm
Dứt cơn biết hỏi gì thêm nữa
Một yêu ngang ngửa biến thành trăm...
◦◦◊◦◦
Cong cong cớn cớn ngọt ngào môi
Hào hoa nắng tắt lại lên ngôi
Bồng qua đỉnh núi đường câu ngoặc
Giật rớt mây bay chuỗi cợt cười.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Bài thơ năm cũ giờ coi lại
Nháo nhào câu chữ lợm cả lên (1)
Bỏ thương vương tội không đành xé
Mà giữ làm gì được mấy xem.
Bài thơ năm cũ hơi nhòe nhoẹt
Lẫn lộn nỗi lòng mắt với mưa
Chữ to phóng độ cuồng tâm tưởng
Chữ nhỏ lằng nhằng dở hơi chưa.
Bài thơ năm cũ gieo lạc vận
Điệu chết cuối vần nẻo cụt câu
Sông nhỏ ngoằn ngoèo xa biển lớn
Lẫn vào kênh rạch ngọn sầu đâu.
Bài thơ năm cũ ta rao bán
Mà chẳng ai mua mệt cảm hoài
Thì thôi bán quách cho nhan sắc
Đổi một nụ cười mép xách quai.
Bài thơ năm cũ hơi nhờn nhợt
Ta nắm đuôi tay chạch lẫn bùn
Bọt nước khua tan người vãn cảnh
Lầu hoa thư tịch ngộ tầm xuân.
-
(1) Câu thơ còn có phiên bản khác “Nháo nhào câu chữ rối cả lên”.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Có người con gái lấy chồng
Có người tìm chiếc lá hồng quái diêu
“Cuống rạ đồng chiều” (1) nói liều mê muội
Hỏi cột đèn trên đời biết có lá diêu bông?
Quay quắt nỗi lòng buột mồm nên thơ hi hữu
Lá nên danh cũng bởi một cuộc tình
Váy Đình Bảng bảng lảng cầm buông tiếng
Bến Tầm Dương lạc phách tỳ bà hoen.
Độ bao lần tôi có tìm lá diêu bông
Xoài, mận, ổi đầy vườn rơi lá rụng
Diêu bông chắc lẫn vào thân cây lá cỏ
Ngược gió trời chiều hét to cho thỏa
Làm quái gì có chiếc lá diêu bông!
Nghe câu hát sang sông sáo kêu rôm rả
Ô hay diêu bông là tiếng gọi của luyến lưu
Khi nàng về cõi khác...
Tôi ngồi lại
Diêu bông nhặt đầy túi
Cầm không đặng
Thả lên trời lướt nhẹ nét nga mi.
-
(1) Bài thơ “Lá Diêu Bông” – Hoàng Cầm.
◦◦◊◦◦
Nguyễn Trãi về Côn Sơn nằm im nghe thơ đọc sách
Thông bạt ngàn kích vẳng bụi Đông Quan
Lời thề thốt theo bước cha trở ngược
Lạnh nước sông Nguyên Hãn khóc trò đời.
Chuyện Bình Ngô như hoàng lương một giấc
Đồng ruộng vui thôn nữ khúc khích cười
Tiếng gươm khua như dơi chiều mất dạng
Mà cung đình leo lét lửa nhân gian.
Nguyễn Trãi về Côn Sơn ngâm thơ không thành tiếng
Lời trang trải lang thang mùa bông vụ
Tụ nơi nào biêng biếc lá xanh xương
Trơ cánh tay cõi lòng sao gầy guộc
Nắng sân chầu lăng lắc cháy u u.
◦◦◊◦◦
(Đêm nay lại thức bùi ngùi
Ô hay người vẫn không đuôi còn đầu.)
Đêm nay lại thức một mình
Thói quen muốn bỏ trùng trình lại thôi
Màn hình run rẩy bồi hồi
Nhạt nhòa như thuở còn ngồi bên nhau
Nhớ thương viện dẫn vào đâu
Câu thơ vẹo cổ chẳng đầu không đuôi
Nè đây một muỗng ngậm ngùi
Mỡ hành nước mắm chiên xùi cả lên
Không! Không! ai chớ bắt đền
Ái tình là món không tên làm càn
Cứ ăn quáng hãy ăn quàng
Ngon thơm trong cái tấc gang khét vàng
Rau dưa thương cải hoa vàng
Bướm ong đủng đỉnh lang thang chợ tình
Em này nhan sắc hơi xinh
Em kia không xấu gọi mình bằng anh
Hoa vàng thương trộm rau xanh
Nồng nàn cay xé mùi hành tỏi tiêu
Tôi còn lại được bao nhiêu
Giấc mơ vung vẩy cho tiêu tán đường
Ờ thương một rổ tình thương
Vít vung cho tất, lại dường đầy thêm
Chả thèm phên dậu dậu phên
Gió lùa phổi rộng bụng tuềnh ái ân
Đêm nay mình thấy nhẹ bâng
Vì chưng nhận thấy vầng trăng không già
Tôi nằm đợi giấc mơ xa
Tiếng xe váng vất vụt qua cái vù.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Bên này sông hoa rung đỏ thắm
Bên kia sông nắng tắm gội tình
Mười năm rũ trăng lù đù say sóng
Đứng bên này kim khí chập tinh tang
Con ngỗng trời cuộn cánh tránh “bum-mơ-rang”
Nửa lưng chừng hoa gạo bến hoang mang
Lăng xăng dòng nước đục trong hai nửa
A-đam ngồi rửa ráy cho E-va.
Trộm lửa trời cho ngàn năm xiềng xích
Là anh hùng hay trắc ẩn đêm đông
Xui thế gian sinh bóng hồng vóc ngọc
Xui bàn tay thêm nặng cuộc ẵm bồng
Chuyện buồn vui gói thơm hoa hi vọng
Nàng cội nguồn hay kết liễu cuộc nhân sinh?
◦◦◊◦◦
Áo đỏ hoa vàng em càng ràng bên phố
Em xinh đẹp chỗ nào đố anh hiểu cho ra!
Áo đỏ hoa vàng một hàng trắng muốt
Em sắc sảo đầy người kiếm tuốt long lanh
Tóc mây cong vợn hơi bợn bụi trần
Dám hỏi gầm trời ai không muốn lau em?
Em lăng lẳng tròn như một que kem
Mút lành lạnh ngọt tê đầu lưỡi.
◦◦◊◦◦
Khi bạn thấy câu thơ mắc lẹo
Là cuộc đời lẹo tẹo rối tơ duyên
Khói bụi đầy trời xe ùn ùn tắc
Đẩy từng người mắc lẹo chỗ vòng xoay.
Bạn đánh bài con “heo” không xuất được
Vận may còn mắc lẹo ở bàn chân
Mây vần vũ thở mưa đêm sườn sượt
Có bóng người mắc lẹo với áo cơm.
Con chim chuyền mắc lẹo ở cành cây
Nhảy nhót hoài cho cái cẳng tong teo
Xanh xon xót lá me rơi phố thị
Lẹo vào lòng kẻ hở vỉa hè chênh.
Bạn lại thấy câu thơ mắc lẹo
Muốn tìm vần, nó trốn nhủi vào tim
Thôi! Cho nó chạy rông trong từng huyết quản
Mệt mỏi rồi nó sẽ phụt ra tay.
Cuộn phim đang chiếu, cuộc đời đang diễn
Có hai người mắc lẹo với hơi quen.
◦◦◊◦◦
Sài gòn muôn nẻo cà phê
Bao nhiêu nấm mọc chẳng hề ế đâu
Cho người một góc đen nâu
Tranh tranh tối sáng ngõ hầu vờn nhau.
Nơi lộng kính nơi quê mùa
Cũng như gái góa giả vờ nai tơ
Nơi khúc khuỷu nơi lững lờ
Cố tình để giọt cà phơ phạc người
Có nơi hầm hố lôi thôi
Có nơi thanh lịch gái ngồi tréo chân
Có nơi hun hút đường hầm
Lỗ chui nhỏ xíu chết bầm cậu Tây.
Có người chiêm nghiệm nhâm nhi
Dòng phê luân chuyển người đi kẻ về
Có người khuấy cốc cà kê
Xáo tung câu chuyện bên lề nổ ran
Em này ăn mặc hở hang
Sao anh lơ đãng em càng buồn thêm
Em này cổ kín như nêm
Anh ơi hãy cúi ngó thêm vài lần
Ủa gì tít tít tò te
Dế anh chút gáy khỏe re ỡm ờ
Dung nè mình sẽ đu đơ
Vân ơi nhớ lắm! Bao giờ mới nguôi
Mấy em “ba-bếp” lui cui
Pha bao ngon ngọt rồi chùi miệng không
Ly tan vỡ bọt phồng phồng
Chọi thêm đá cục đừng nồng... nhớ không!
Ván bài vầy cuộc chưa xong
Đỏ đen máu lắm đi tong thời giờ
Anh Y anh Z lơ ngơ
Lần đầu cạch mặt ngẩn ngơ ví tiền.
Người điên chẳng biết mình điên
Nên chi sung sướng hơn xiền chúng ta
Cà phê nhập cuộc phòng trà
Đêm đêm tiếng hát tiếng ca dập dời
Hát xong nốt nhạc cho đời
Có nàng ca sĩ nhìn trời tắt sao.
Hẹn nhau thậm thụt thì thào:
“– Ở đây chẳng có thằng nào ngó đâu”.
Ơ kìa trốn vợ đi đâu
Mong mai mốt nọ nước dầu hòa tan.
Xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng
Đẩy đưa đưa đẩy vài hàng xã giao
Mình bàn công chuyện đi nào
Thẳng cong đắng ngọt trộn vào mới ngon.
Sài gòn muôn nẻo cà phê
Sáng đi lạc lối chiều về lê thê
Người điên chẳng biết cà phê
Thế nên chẳng dãi dầm dề đắng môi.
◦◦◊◦◦
Ân cần tiễn biệt cõi Thiên Thai
Dễ đâu lần nữa chạm vành môi
Chén rượu chàng ơi đành gượng uống
Tờ thư thiếp nhủ ráng đừng coi
Hoa trong cửa động còn thơm luyến
Nước xuống đường trần chẳng chảy lui
Dùng dằng suối trắng chia canh cách
Rêu xanh trăng tỏa nhức vành non.
-
(*) Thoát dịch bài thơ Đường “Tiên tử tống Lưu Nguyễn xuất động” – Tào Đường.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Chàng ơi kiếp trước mình có hẹn
Kiếp này rắn mắc lại gặp nhau
Phiến đá tam sinh giờ ướt nhẹp
Biết chàng còn giở táy máy tay?
Công viên gầy guộc eo em nhỏ
Chàng ôm nghe thót ngực reo reo
Con rắn luồn quanh gai mọc ốc
Tìm nhau trong cái thuở hoang sơ
...
Cái thuở hoang sơ trai trần văn nhộng
Gái là liễu thị uốn thân tơ
Hợp hoan kia lửa đồng nhân dệt chiếu
Có trời cha làm chứng
Có đất mẹ làm mai
Sói tru bốn mùa, kéo xe rong miền quan ải
Hoa rơi kết lẳng tặng thần linh.
Cái thuở hoang sơ văn thơ là đinh gỉ
Ú ớ khoa tay tỏ bày ý thiếp
Tình chàng có nhật nguyệt diễn trong veo
Ngôn ngữ sinh ra khi không còn gì để nói
Mới có sau này nên anh chẳng dạy em đâu.
Anh dạy em lấy than bôi môi má
Cho cuộc tình đậm chất của huyền kia
Anh dạy em thịt luộc trong nồi nên ăn chớ đổ
Rau quả đầy tràn có đói mới ăn.
Cái thuở hoang sơ vầng trăng là quả bóng
Em cầm anh bóp đẩy nhau chơi
Hai đứa mình tung lên cao chót vót
Cho bầu trời tràn ngập ánh lạc hoan...
◦◦◊◦◦
Ngàn năm là cái cục bùn
Chỉ bằng ánh mắt cởi truồng E-va
Ngàn năm sực tỉnh bóng ma
Ô hay mình đã ra người thiên thu
Nước non ngồi khóc hu hu
Không tin chớp mắt đã vù ngàn năm.
Ngàn năm trống mái cúc cu
Một năm lẻ bạn tiếng gù gọi hoang.
◦◦◊◦◦
I.
Mười năm hoa sữa hương thơm rớt
Cánh phượng đốt từng cánh khát khao
Em mỏng tang khoác lên nắng vàng nhẹ
Áo xống tan thành nhan sắc thôi.
II.
Em mặc nâu sòng cho đời sòng phẳng
Vay trả trả vay lắt léo tình
Những cái chình ình mang ra bán tuốt
Giữ lại cho lòng hơi thở đêm xuân.
III.
Trăm năm hứa hẹn mà không đếm
Nói hoài nói mãi chán cả tai
Cởi mở tấm lòng vạn người chưa có một
Ngàn năm mong đợi cũng hiếm hai.
IV.
Tén tèn ten tẹn tèn ten
Cong queo tiếng hát đan xen rối nùi
Rừng xanh một góc đen thui
Hanh hao nắng núi bùi ngùi cỏ cây.
◦◦◊◦◦
Véo vèo tiếng thớt tiếng dao
Ai băm thế sự trộn vào nồi canh
Có khi thi thoảng hương hành
Có khi cục thịt chành vành nổi trôi
Bồng bềnh em mọng nước môi
Hai bên khóe mép mỡ chài mồi thêm
Xụt xì mắt mũi chảy nhèm
Húp lên múc xuống muốn tìm lại quên.
Làm thơ một thứ đừng nên
Uống ăn tục sự lềnh khềnh chẳng chơi
Nhưng trời vốn bắt tội người
Quay cuồng trong cuộc săn mồi câu cơm
Phải người như một cọng rơm
Gió mang gió thổi khói thơm quê mùa
Vờn trong một góc sân chùa
Bát cơm chú tiểu miệng lùa vô ưu.
◦◦◊◦◦
Người ơi nắng sắp sập rồi
Cánh hoa di động chuồn bơi nhịp nhàng
Bước lui rồi lại trông ngang
Tia hồng tẹt nẹt chạm bàn tay xương
Người dưng chẳng giận đừng thương
Chấp tay khấn nguyện lệch đường tóc mai
Tóc mai cấn đứt đêm dài
Sợi nào cũng mảnh chẳng dài được lâu.
Lầu cao ngoắc ngoẻo lầu cao
Người như con kiến ầm ào chúc chen
Cái xe hấp háy ngọn đèn
Cười bon khủng hoảng gọi tên đường dài.
◦◦◊◦◦
Màu tím mang nhiều cái mộng mơ
Thi ca lố nhố nhắc lí lồ
Hoa sim xoen xoét cười vỡ bụi
Màu tím bầm chân gạch vụn rơi
Đường hành quân thương người vợ tím
Màu mắt Hữu Loan nghẹn ở lưng chừng
Nên người sau không thấy vàng hoa lúa
Cái kỳ cùng lẫn khuất ánh sao băng.
Bảng màu động cỡn đó đây
Kể chi tím biếc vàng dày dặc xanh
Trộn đều lắng đục khơi thanh
Bàn tay quệt lấy bức tranh cuộc đời.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Hững hờ chuyện cũ mưa xưa
“Bây chừ bày đặt nghe mưa lại buồn” (1)
Động lay cuồng vội xưa thương
Bây chừ dưng dửng lời đường mật kia
Nhùng nhằng bẻ gối làm hai
Xếp cho phẳng lặng hình hài ấm êm
Trăng gieo một lúm duyên ngầm
Không ngờ lộ liễu lớn dần thành em.
Trong mưa ai bắt ngọn đèn
Cho mưa len lỏi vào tim người nhìn
Trắng đêm từng giọt thanh minh
Nhìn mưa không biết là xinh hay buồn
Đàn mưa bài cũ thơ thương
Lần theo vết mực thấy buồn nôn nao
Trăng soi xa lắc ngọn đầu
Tôi nhìn với ngọn sầu đâu đắng ngầm.
Kiếp người đủ vốn trăm năm
Trả sao cho hết vạn năm mưa dài
Yêu đương, sống chết, tỉnh say...
Những điều sáo rỗng lại hay không ngờ!
Tháng năm mưa chẳng trái mùa
Rồi đây sẽ đến một mùa không mưa.
-
(1) “Bây chừ nghe mưa lại buồn”: Lời bài hát “Mưa trên phố Huế” – nhạc sỹ Minh Kỳ và Tôn Nữ Thụy Khương. Bốn câu thơ mở đầu từ thơ của người bạn gái biệt danh Scarlett.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Lời yêu thoát ở trên môi
Hốt nhiên đoạn nhạc nốt rời rạc bay
Thành hoa thành nắng thành mây
Thành dòng sông nhỏ thành bầy chiên chăn
Ma-sơ vốn dĩ hiền lành
Thẩn thơ bắt gặp và đành động tâm
Bẽ bàng đạo hạnh mười năm
Ma-sơ run rẩy ôm chầm mi pha.
Lời yêu sấp ngửa khung ca
Hốt nhiên ngã xuống nốt tà tà rơi
Si tình chỉ một nốt thôi
Đố sao không quỵ trước lời giai nhân.
Lời yêu vọng ngữ ngân ngân
Bổng trầm trật khớp lạc thần bong tim
Giơ tay níu lấy màn đêm
Bỗng dưng nhức cả một miền ái ân.
Lời yêu đặt kẻ ngoài sân
Dãi dầu nắng gió nốt lần lần tan
Rê qua một nhúm cát vàng
Cười la phóng đại là vàng đấy em.
Lời yêu nhúng nhạc cho mềm
Sòn sòn dính mấy hạt nêm lưỡi đầu
Ngọt ngào thoáng chút tan mau
Nốt tình nốt tứ biến đâu mất rồi.
◦◦◊◦◦
Tình duyên mấy lượt sang ngang
Nửa đành nửa đoạn lỡ làng khói xuân
Ừ xa tơ tóc trắng ngần
Gọi chàng khản giọng tự dưng mắc cười
Em cười em muốn lả lơi
Chàng mang hơi hám nhuộm đời của em
Thoát y tắm, vạn người xem
Em không thèm rửa cái đêm với chàng
Trong thơ con bướm nó vàng
Con bò thế tục cũng vàng đó thôi
Đàn ông muôn vạn cái tôi
Giống nhau một chỗ không ngờ khác nhau
Chàng ơi đổ rót vào nhau
Chàng em ly nước không màu long lanh.
◦◦◊◦◦
Tóc dài lắt lẻo lắt leo
Sợi mong mỏng mảnh muốn khều ngại thôi
Thơ tình hót mãi nhàm rồi
Anh ơi hãy “kít” và thôi nói nhiều
Nè nè em có vòng eo
Lượn quanh một dốc đèo trèo... lên mây
Ru anh giấc ngủ thơ ngây
Căng tròn ngực mọng em bày biện ra
Ngả mình ư ử em ca:
“Cõi trần gian chỉ có ta và chàng”
Em thương chàng vốn đa mang
Dấu xưa nước mắt nhỏ vàng trăng thâu
Ba năm gió lộng chân cầu
Mang theo lưu luyến đẩu đâu tấc trời
Chàng về lộng kính tình thôi
Treo thành kỷ vật để rồi hãy quên
Trúc xinh trúc mọc bờ kênh
Em xinh vì đã ở bên với chàng
Thương chàng lại cứ đa mang
Khư khư giữ lấy bóng hàng thông reo
Lời ru thuyền sóng buông neo
Em trang trải nắng và nheo mắt nhìn.
◦◦◊◦◦
THẤY CHÀNG CƯỜI TRÊN LÁ MƯỚT LINH LUNG
Nô-en đã đến rồi chưa nhỉ
Mà đêm ngập ngụa gió run run
Nhan sắc tựa hồ không cựa quậy
Thoát y nằm nóng bỏng trong chăn
Em đợi chàng thu ba không dám gợn
Ứa lòng tinh túy nhỏ vào đêm
Xa tinh tú em thương chàng lăng lắc
Mà hơi chàng tọa lạc ở thân em
Mùi đàn ông nữ nhân thường thích lắm
Thế là gì chẳng nói hết vào đâu
Em chỉ biết từng đường gân thớ thịt
Sáu giác quan nhiễm hơi hám của chàng
Em không trách chàng xa em độ ấy
Ai trách ngoài đường xe cộ chạy tứ tung
Mưa rửa nắng em tìm chàng xuôi ngược
Thấy chàng cười trên lá mướt linh lung.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Trả nét mày vương
Trả lại vạn lần thương
Nụ cười trắng xóa đêm mơ tối
Xa thành lục lạc khuấy ven sông
Người già uống rượu
Đóm lửa đồng không mông quạnh
Mấy ai ngồi kể chuyện Hợp Phố châu về.
“Biu-đing” ngất ngưỡng
Bao nhiêu tầng chồng nặng bấy ưu tư
Nắng chá cửa kính rơi thành giọt giọt
Mặn mà vũng nước thuở mưa khuya.
Em vẫn biết
Xuân hạ thu đông vòng tròn bất tận
Buồn vui kiếp người đổi chỗ cho nhau
Lực ly tâm vô tình như thu thủy
Mong mỏi gì có cưỡng được đâu.
Anh vẫn biết
Phía sau mùa hạ bàng chưa rụng lá
Chuyện vu vơ ai nhắc gợn trong lòng
Minh nguyệt đường về hơi lễnh mễnh
Gót hờ thủy tạ có như không.
Có bài thơ như cỏ non tiệm cận
Nặng nhẹ bước người vẫn ráng giữ thơ ngây
Như công viên ngày anh không tỉnh táo
Nụ hôn dài... thả chấp chới giữa hàng cây.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Dường như em đã gặp ta
Ở đâu đó trong bao la đất trời
Từ ngày lạc mất em tôi
Loay hoay tìm mãi nụ cười hồn nhiên
Giá như được một lần điên
Là siêu thoát mọi muộn phiền thế gian
Dung nhan một cuộc hoa tàn
Như sương buổi sớm và bàn tiệc vui
Có khi những tưởng ngậm ngùi
Bỗng dưng thành một trận cười không đâu
Góp lời mặn ngọt cho nhau
Thành bao nhặt nhạnh cỏ nhàu nhạt vương
Cao sang hẳn có tầm thường
Cũng điều mọi rợ chưa tường đặt tên
Văn minh như một ngọn đèn
Không soi được khoảng tối đen chân mình
Nguyễn Du thương lắm nàng Kiều
Tiểu Thanh và cả ngoa điêu của đời
Lời quê có hẳn dông dài?
Những điều trắc ẩn dẫu cười cũng đau.
◦◦◊◦◦
Mùa thu nhỏ xíu như con cuốn chiếu
Nép mình luống cải chửa ra hoa
Gặp niềm vui bất ngờ cuộn lại
Gặp nỗi buồn lại duỗi thẳng ra.
◦◦◊◦◦
I.
Tắc kè bông! Tắc kè bông!
Nàng trang điểm có lòe loẹt không?
Trời cho nhan sắc xinh vành vạnh
Nàng lại bán bò tậu ễnh ương.
II.
Người đẹp dưới mồ vươn vai dậy
Bạc mệnh bài thơ mãi xanh xao
Má em cần tưới thêm màu huyết
Và thơ ta rỏ xuống
Hồng phấn nữa nè, xin khuyến mãi giai nhân.
◦◦◊◦◦
Xù (1) ơi nàng có biết hông?
Họ tên là cái vỏ không có gì
Xù ơi hãy nói điều chi
Ngoài tên ngoài họ ngoài lời hỏi thăm.
-
(1) Xù là biệt danh một người bạn gái.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Ví rằng người đẹp đi tu
Làm sao cạo hết lu bu quanh mình?
Gái xinh lượn giữa chợ tình
Anh ơi thanh sắc mình dành cho nhau
Hồng mai vẫy gọi lan đào
Nỗi buồn thở một cái phào... mút môi
Cặp thì đồng nghĩa với đôi
Tình yêu đồng nghĩa trên đồi giao hoan
Sấm giông mưa chớp đì đoàng
Ma-sơ đồng ý giao hoan giữa trời
Vú nà nuột, vú nõn tươi
Ma-sơ run nụ bóng cười nhụy hoa
Ngẩn ngơ giữa cõi ta bà
Ni cô tự hỏi Phật là tình ư?
Cớ gì mình phải đi tu
Con chim nó hót bướm vù vù bay
Cớ gì uống rượu mới say
Nhìn anh em cũng ngất ngây điên cuồng
Và chàng thi sĩ cứ tuôn
Yêu mê trên ngọn bút luồng thăng hoa
Chấm vào giữa rốn kiêu sa
Đường cong vệ nữ lượn là thành sông
Dòng sông vốc nước cho đầy
Bàn tay bụm lại em vây lấy chàng. (1)
-
(1) Cảm tác từ tản văn của nữ sĩ Tôn Nữ Lệ Ba, một bụm nước bên dòng Hương. Tình yêu bất diệt. Giai nhân không tuổi. Tạ nàng.
◦◦◊◦◦
Tình yêu như là sóng
Cứ mơn man thủy triều
Qua bao mùa nguyệt tận
Đầu bạc sóng xiêu xiêu.
Tình yêu em hú gọi
Gầm vang cánh bướm rung
Vỗ đôi làn hoa cỏ
Dịu dàng tiếng “anh thương”.
-
◦◦◊◦◦
Có người ví hoa sen
Bao nhiêu điều cao quý
Có người mượn hoa sen
Thổ lộ bao tình ý
Hoa sen không biết được
Ngả lòng trong sóng nước
Mai người lại thị phi
Hoa sen vẫn mỉm cười
Chân lý của con người
Đổi qua bao thời đại
Và cỏ xanh vẫn mọc
Và hoa sen vẫn hương.
◦◦◊◦◦
Sầu nghiêng soi bóng lục
Đá mềm theo nhan sắc
Ngã lòng...
-
(*) Bài thơ được cảm tác từ bức ảnh nghệ thuật “Gió Thu” của nghệ sĩ nhiếp ảnh Thái Phiên.
◦◦◊◦◦
Trở lại Cù Mông thăm người yêu bé nhỏ
Bánh xe nghiến đường sỏi đá vụn dần ra
Qua dốc đỏ nắng thương người lận đận
Cho đường chiều không nhận diện dung nhan.
◦◦◊◦◦
I.
Không ngờ được gặp lại em
Kiếp này những tưởng tình đem chiên xù.
II.
Một đời ví lỡ cái xinh
Em treo sợi nắng chung tình cho ai
Cắt đôi trái đất mà xem
Bên trong là lõi vú em tròn đầy.
III.
Chung giường một giấc chông chênh
Hai nàng ôm lấy bóng hình vu vơ
Một chàng bảnh chọe “bô” trai
Tí ta tí tởn chạy bay vào lòng.
IV.
(Nàng): Ngước nhìn bên cội cây cao
(Chim): Con chim tíu tít: “Em nào nhìn anh?”.
V.
Xù (1) ơi nàng ở đẩu đâu
Váy hoa sặc sỡ chỉ màu toét toe.
VI.
Trăng lười chảy sóng long lanh
Em nghiêng nhan sắc vào anh rót đầy.
VII.
Xòe tay đếm chiếc lá rơi
Đong thành nho nhỏ những lời yêu thương.
-
(1) Xù là biệt danh một người bạn gái.
◦◦◊◦◦
Con thuyền chở nặng sao không đắm
Một khúc mình nàng nhẹ bóng bong.
◦◦◊◦◦
Thế là nắng ở trong mưa
Ướt nhem cái nụ môi đưa hôn mềm
Chống cằm bén mảng cười duyên
Em nhìn! Anh chẳng dám nhìn được lâu
Chừ rằng hoa tỏa chiều sâu
Ai đâu dám để hương bâu quẩn mình
Ừ thì hoa đẹp hoa xinh
Chỉ e mình lại chết chìm trong hoa.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Tôi yêu nàng lắm, nàng có biết không!
Hình bóng nàng hiện khắp nơi
Trong câu lục bát nhịp nhàng như cái đong chân của tình nhân
Vô thức như hơi thở thơm tho của nàng.
Chạm tay vào huyền sử qua trang giấy mỏng như sự thật
Vẫn chưa được sờ làn da mịn màng
Màu nguyệt bạch của giang san
Phải vì nỗi buồn định mệnh
Và trăm năm cách trở dài như một giấc mơ
Khi bóng nàng vắt ngang xanh miền Ô Lý
Và bóng tôi ngoẵng dài theo vách triền miên
mà chỉn chu theo miền không gian hiện tại.
Ký ức xa xưa như con trai
đắm lòng đại dương
Há mồm chờ cát bụi thời gian, xót lòng thành châu ngọc
Kinh kỳ bồng bềnh
Phố chợ ăm ắp người, khóe mày giai nhân nghi hoặc:
“Tình mình có chở được non sông?
Nghiêng bên nào không lỡ giấc ngủ chồng con?”
Ai bảo đời người trăm năm như giấc mộng
Ngỡ hay mà ngốc nghếch
Thế nước mắt, nụ cười, bao nhiêu gặp gỡ
Là không ư?
Huyền Trân ơi! Bao câu hát về nàng đã làm Kiều bật khóc
Nhưng tôi muốn biết nụ cười nàng dáng dấp ra sao
Như thiếu nữ nhận quà của tình nhân?
Hàm răng bóng ngời buổi sáng chim hót líu lo.
◦◦◊◦◦
(Thể hiện: Nghệ sĩ Ngọc Sang ) Trời đất mang mang trong câu thơ thuở ấy
Mới hay rằng chật hẹp đến không ngờ
“Bầu trời trong quả trứng”
Trái đất như bào thai
Và sinh linh như cỏ may ai rải đầy ngẫu hứng
Lông tơ một sợi
Mắt trong xanh thấy cả biển hồ đầy
Bình đẳng một ngày muông thú chạy quay quay
Khi con người tỉnh giấc ngủ cuồng say
Dòng sông nhẹ nhàng chảy ngược vào tim
Và sắc huyết không còn màu đỏ
Thành bất cứ màu gì miễn dịu dàng như đôi mắt em.
Em ngồi hát đong chân trên mỏm đá
Bốn mùa bị cột trong câu ca luyến ái
Và thời gian đổ nhào ngã xuống
Thành đống bùn vun bón cho cây xanh.
-
(*) Bài thơ còn có tên khác là “Rộng hẹp”.