Collection “Tình”

HÔN NỒNG CHÁY

(Thương tặng Thiên Hà).

(Thể hiện: NS Mộng Thu )

Anh hôn em một nụ hôn nồng cháy

Băng chảy thành kem, kem chảy vào đâu?

Kem chảy vào nơi rất mực thẳm sâu

Anh gọi đó bằng nơi tình yêu chớm nở

Sao anh thấy mình khi không mắc cỡ

Cái quái gì động đậy mãi không yên?

Tim đập, ồ không, hay là hơi thở

Cửa thiền môn anh thấy cặp chim chuyền

Cô lái đò bạc lắm em ơi

Hay em chỉ muốn người tình lưng cánh nhạn

Anh mất nửa đời mang thơ rao bán

Em lẽ nào mua nửa dải đồng tâm?

Anh ngước nhìn trời xanh nắng biếc

Cúi dòng sông lại thấy đỏ môi hồng

Anh biết em hiền lành như đất mẹ

Anh mất nửa đời, em có biết không?

Anh thấy cặp chim chuyền vui chíu chít

Có cùng anh bay hết một nhành cây?

Hơi nắng tỏa lá vàng vừa chạm đất

Chúng mình một dải lụa vàng bay.

◦◦◊◦◦

TỰ TÌNH

(Quà tặng ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8/3).

Nàng đến thăm anh

Áo dài hoa cưới

Ồ cô dâu mới

Xúng xinh xúng xinh

Nàng cười đằm thắm

Kiệm lời kiệm chữ

Trong lòng chế ngự

Ngọn lửa tình yêu

Tình yêu muôn thuở

Anh nhận rất nhiều

Cùng chung nhịp phách

Xin đừng ghét nhau

Tình chưa đủ độ

Anh đáng bị đòn

Các người đều đẹp

Mình anh xấu thôi!

◦◦◊◦◦

NẾU MỘT NGÀY EM CHẲNG TIN ANH

Nếu một ngày em chẳng chịu tin anh

Anh bắc cầu vồng đi xịt gái xinh (1)

Em chổng chơ giữa lở bồi ngang trái

Còn trai nào chung thủy như anh?

Nếu một ngày em chẳng chịu tin anh

Anh hái lá ngón cho gà ăn thử

Nếu chúng chết anh thề sẽ sống

Để còn ngày hôn lấy môi thơm

Nếu một ngày em chẳng chịu tin anh

Anh sẽ viết bài thơ tình ướt át

Anh té nước vào ngày mình trộm nhớ

Em đẫm người sẽ đẫm nơi tim

Nếu một ngày em chẳng chịu tin anh

Anh không biết phải làm sao thế nữa

Nhóm lá khô đốt hồng ngọn lửa

Em dịu dàng, đừng khóc nữa anh ơi.

-

(*) Bài thơ này được cảm tác từ bài thơ “Nếu Một Ngày” của Phương Lý.

(1) Câu thơ còn có phiên bản khác “Anh bắc cầu vồng đi gặp gái xinh”.

◦◦◊◦◦

MKTH

Mấy bận phong trần qua bao dâu bể

Ngỡ tình yêu cho hong khói muội đèn

Nhưng nếu còn thương phách hồng thỏ thẻ

Nàng là nốt nhạc đậu trên môi

Nàng dẫu hơi gầy nhưng tình không ốm

Em sẽ vì anh hát hết đêm nay

Cho thương nhớ cù cưa và cục cựa

Anh hãy vì em mà biết mê say

Anh có mê say thì đừng hối hận

Người ta chưa chắc đã thương em

Anh biết trong lòng có điều không phải

Anh yêu người ta, em biết tỏng mà

Đa tình sẽ khổ đấy anh ơi

Lời anh chưa nói, bọn em đều hiểu

Dẫu nhiều tình yêu anh đừng vung vãi

Em với người ta hứa sẽ thương anh

Em yêu anh vì ngu ngơ ngốc nghếch

Điều nói ra đều khiến bọn em cười

Anh hãy soi gương rồi gặp em nhé

Hoan nghênh chàng đậu của chúng em.

◦◦◊◦◦

THANH MAI TRÚC MÃ 416

Chống nạng trong đời ông trời sắp đặt

Trẻ con hẹn hò ngước đếm sao mai

Anh rõ từ lâu nhưng vì em chịu nói

Nên gọi em bằng trúc mã thanh mai

Trẻ con bạn bè không phải là yêu

Nắng sớm bình minh không phải ánh chiều

Anh có tình yêu nên không bao giờ mếu

Vì em đã là trúc mã thanh mai

Em có truân chuyên anh không thèm để ý

Cô giáo ngày xưa mãi đẹp bên sông

Nếu có thương nhau xin trời sắp đặt

Chuyện chúng mình nối lại được không?

-

◦◦◊◦◦

30 NĂM

Mười năm giá lạnh trăng tàn (1)

Người không còn nhớ chuyện nàng quên anh

Bài thơ như giọt máu tanh

Nàng ôm mặt khóc, trời xanh ửng hồng.

Làm thơ nghiệp chướng biết không

Nàng mà quyến rũ đi tong một đời

Mười năm này nữa em ơi

Có còn ôm lấy lời thề với anh

Ứ ừ mắt liếc long lanh

Chui vào nón lá chúng mình hôn nhau

Mười năm hương lửa ngọt ngào (2)

Trả em tình nặng như câu thơ tình.

Rồi mai trăng nước qua cầu (3)

Để anh chảy với tình đầu du ca

Ừ thì gắng nữa mười năm

Anh dầu bạc tóc vẫn thầm đợi em.

-

(1) Cảm tác từ câu thơ “Mười năm khói lạnh hương tàn” trong bài thơ “Trừ Tịch” của nhà thơ Huỳnh Việt Hòa.

(2) Câu thơ còn có biến thể “Mười năm hương lửa mặn nồng”.

(3) Hai câu thơ còn có biến thể “Rồi mai trăng nước chông chênh. Để anh chảy với mối tình du ca”.

◦◦◊◦◦

TÌNH TỨ

1. Nguyện

Chàng đã nguyện yêu dài cả buổi

Cây rất tòe rẽ tóe cửa mình sông.

Một hai ba mình trao nhau nhé

Lời thơ tình đắm đuối một dòng sông.

2. Thật

(Tặng Lưu Ánh Loan).

“Gương kia ngự ở trên tường”

Có ai xinh đẹp bằng nàng Ánh Loan?

Gương kia bỗng nói thật thà

E rằng chỉ có tiên nga trên trời.

3. Yêu

Chỉ vì hoa nở có tàn

Tình yêu mới quý khi còn trong nhau

Nếu người không có bạc đầu

Thì như gỗ đá biết đâu là tình.

4. Một

Tướng quân chưa hiểu buồn lưu lạc

Giờ đành móc mắt trả nỗi đau

Người đẹp thương tình chờ chăn gối

Tắt đèn một mắt cũng không sao!

5. Tình

Chí Phèo đi biển về ngay

Bắt con cá ngốc cả ngày nướng trui

Nướng trui lửa đượm tình say

Bệnh gì cũng khỏi lại gây yếu mềm.

6. Ước

Lạy trời nếu được trời mưa

Để nàng nổi bật hai bầu núi đôi

Lạy trời trở lại tuổi thơ

Để nàng bất cẩn thơm phê cả người.

7. Định mệnh

Người đàn bà đong thơ bằng con chữ

Dẫu chút buồn định mệnh vẫn đầy vun

Người đàn bà hỏi thơ và hỏi nắng

Câu hỏi hóa thành mây trắng bay.

8. Gặp lại

(Tặng Hoàng Châu).

Bình yên quá trong một ngày gặp lại

Thấy lòng quên như chưa nhớ bao giờ

Tình yêu đôi mình đặt tên là Gặp Lại

Xao xuyến buổi đầu nên chẳng bỏ nhau.

◦◦◊◦◦

HỒNG LAN

1.

Em đã hẹn nên em đừng chờ nữa

Anh sẽ về sắm sửa những vần thơ

Anh thả yên hoa rơi vào cõi mộng

Em nhắm mắt nhìn thấy hết trời yêu.

2.

Em hãy say cho anh nâng cằm ngọc

Hôn đầu môi cho chót mũi quen mùi

Đôi mắt đẹp ngòn ngọt củ khoai bùi

Làn mi vút cung đàn thần cupid.

◦◦◊◦◦

TÌM NHAU

Một đời bỏ hết hơn thua

Còn câu thơ ấy thì mua được vàng

Ví rằng dẫu được giàu sang

Câu thơ đi lạc trăng tàn trầm luân

Ừ thì trở giấc mây tan

Câu thơ còn đó thì nàng còn yêu?

Bài thơ đã tắt nắng chiều

Sông Hương núi Ngự có liều sang xuân?

Cây khô chưa chết dần dần

Nhưng trời đã lấy nửa vầng trăng côi

Tài hoa cũng hết mà thôi

Người ta có nhớ thì rồi cũng quên

Đời thơ còn chút lửa nhen

Vì nàng chưa tắt ngọn đèn tìm nhau...

◦◦◊◦◦

MẸ NGỦ CÙNG CON

Ngủ đi người đêm dài không lẻ bóng

Ta sẽ dâng người nửa mảnh trăng côi

Ngủ đi người cho đêm dài khờ khạo

Tay nắm bàn tay ngực ấp vào môi

Cho thương nhớ thèm thuồng trộn lẫn

Giấc mơ nào mẹ ngủ cùng con

Buổi ban sơ tình yêu là vĩnh cữu

Đến hết đời ngực mẹ vẫn hồng thơm

Ngủ đi người, ta nhẹ nhàng khẽ cắn

Để đêm dài khúc khích những niềm vui

Chuyện vợ chồng ừ sao mà thích thế

Người hãy quên những khổ lụy cuộc đời

Một vòng tay trời nghiêng nắng tỏa

Khóa cuộc tình cho đến trăm năm

Đừng tự hỏi sao mà thương rứa

Có kiếp này không nghĩ đến kiếp sau

Mẹ ngủ cùng con đêm thương và đêm nhớ

Mùi tình yêu nồng thắm ở trong tim

Vú tròn đôi sữa tràn qua cửa sổ

Mắt mẹ nhìn ướt cả lụa thời gian

Nơi mẹ đến thiên đường chợt hiện

Túp lều tranh sỏi đá hóa vần thơ

Mẹ đàn bà đa tình và lúng liếng

Biết con trai say đắm mẹ của mình

Niềm vui hiện dịu dàng trong ánh mắt

Con lớn rồi mẹ trẻ lại phải không?

Mẹ con mình ngủ cho hết đêm nay

Đến đêm mai và đêm sau sau nữa

Mình trở về thuở hồng hoang thơ dại

Trái cấm ngọt ngào không xúi cũng ăn

Tấm lòng mẹ bao la như biển rộng

Tắm con trai thỏa thích ngọt lành

Nếu kiếp sau có còn sông núi

Mẹ con mình gió lộng vàng hanh.

◦◦◊◦◦

TINH NGHỊCH & NỒNG THẮM

1.

“Chiều Quảng Ngãi hoàng hôn tràn trên phố” (1)

Trong mắt nàng lố nhố những chàng trai

Quần xọt, quần din rồi tà lỏn

Phía xa xa đồi núi hiện u u

2.

Thì ra trăng nước lõa lồ

Bóng đêm cứ chạy tồ tồ vui ca

Lá là la lá la la

Bóng đêm lại tưởng là nhà của trăng

3.

Hơn hai mươi năm thơ đắm với chìm

Say nắng bùi nhùi cái tổ chim (2)

Em yêu ơi nếu còn yêu anh tha thiết

Thì gắng mà bỏ hết cái nghiêm

4.

Dẫu rằng biết sớm là hơn

Anh lại thích muộn và mơn trớn em

Ứ ừ em đếch có thèm

Mơn hoài mơn mãi biết chừng nào phê.

5.

Anh đón em qua đường trần lá đổ

Nước Mỹ giờ đây lố nhố người thương

Phấp phới cờ hoa ngàn muôn tình cũ

Nghe rồi cũng nhớ một bài thơ

6.

Em ơi đừng nói anh thèm

Bên em thích lắm rượu mềm cả đêm

Đêm không còn nhớ ngọn đèn

Anh mò cho trúng sợi tình em giăng

7.

Nhà anh có suối tuôn róc rách

Có trăng len lén trộm nhìn nhau

Có hoa quỳnh đứng ngóng ở trên cao

Vàng hoa cỏ bướm vàng quên ngõ ngách

8.

Nàng viết thơ che kín gió sông Hàn

Để đêm khuya rừng đen đùa nghiêng ngả

Trăng tử tế soi trái dừa đỏ ửng

Sóng rì rào hôn đến ướt chân son.

9.

Sông Yên uốn lượn lần qua

Mặt trời đỏ chót hiện ra thơ tình...

“Sông Yên vừa mộng vừa xinh (3)

Như tà áo lụa nép mình rất thơ” (3)

Vần lên thì rất mập mờ

Xuống xong điêu luyện muốn hò quá đi...

10.

Đêm qua bắt gặp đào trong mộng

Bây giờ đào mộng mới ra thơ

Nàng thơ ỏn ẻn cười duyên dáng

Cầm Kỳ là chị của em đây.

-

(1) Trên phố biển, câu thơ của bạn gái Hiểu Lan.

(2) Cảm tác từ hai câu thơ “Hơn hai mươi năm từ buổi theo chồng. Cay đắng ngọt bùi nắng hạ mưa đông” của nhà thơ Nhật Yên.

(3) Hai câu thơ của nhà thơ Nhật Yên.

◦◦◊◦◦

NÀNG OANH

Buông thả đi... dập dềnh cùng mộng mị (1)

Anh cùng em trôi tuột với tháng ngày

Hôn môi đẹp và hôn nơi nào nữa

Chỗ nào hôn cũng mọc nụ hồng say

Nụ hồng say xanh hoa và mọng nước

Tưới rượu tình nên cứ ướt mùi hương

Người đẹp ơi nếu thêm một chút buồn

Nơi khóe mắt sẽ thành Oanh diễm tuyệt

Anh sẽ viết thêm trang tình bất diệt

Có nàng mặc váy đứng buông lơi

Em chụp anh bằng đôi mắt gọi mời

Và tóc rối như mẹ cười duyên dáng

Vườn thoai thoải cột nghiêng buồm tưởng tượng

Mái nhà thơ thuyền sóng sánh đi hoang

Bầy cừu ngốc gọi thầm tên của mẹ

Áo lông cừu mềm mượt tựa như nhung

Anh ngốc nghếch kiếp thơ còn vương nặng

Giúp anh tìm gỡ mối những đường tơ

Cho anh gặp tình yêu trong giấc mộng

Cho anh vào thần thoại của ngày xưa.

-

(1) Cảm tác từ một bài thơ của nàng Oanh có câu thơ “Buông lơi mái tóc... chờ người cài trâm”.

◦◦◊◦◦

ÁM ẢNH

Tôi ngồi đọc lại thơ tôi

Hở toang động mạch máu trào luênh loang

Ai xui vướng nghiệp văn chương

Không còn giữ nổi linh hồn trẻ thơ

Lạy trời dứt được đường tơ

Tôi xin trả lại lời thề đã mang

Từ thời lục bát truyền nhân

Ám tôi đến chết còn dần nát xương

Nào đêm mộng mị mưa buông

Mùa thu chưa chắc đã tường lá gieo

Con tắc kè, con tắc kè

Biến tôi thành chiếc rượu be hũ chìm

Để nàng ám ảnh ngủ quên

Tôi ngồi uống lấy chính mình rồi say

Bóng nghiêng hồ điệp bay ngang

Thò tay hái cái mộng vàng phất phơ.

◦◦◊◦◦

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10

Mình yêu nhau qua đêm dài vô tận

Nhan sắc thở thành một chính em

Núi đồi say chếch choáng hương tình tự

Em thở thành giọt mật ngọt hai đêm

Ba đêm nữa trăng tàn trôi xa tít

Em có còn đợi đến bốn mùa hoa

Năm năm lẻ cung đàn chưa lạc phách

Lục bát ngày xưa có lẽ đã thất tình (1)

Và rượu chín đong tròn đôi cổ tích

Chiếc bè lau trôi chạm phải chân cầu

Rung một chút chim ngước nhìn cánh nhạn

Cá rùng mình ngẩn mắt biếc dòng sâu

Mười sát na thơ say còn chưa tỉnh

Chớp mắt trôi tuồng đến vạn năm

Anh không biết trăng có còn mộng mị?

Em bật cười nhưng sao lại lặng câm?

-

(1) Câu thơ trên còn có phiên bản khác “Lục bát ngày xưa có lẽ dính bẫy tình”.

◦◦◊◦◦

RAO

Em ơi anh vốn thật thà

Vườn hồng mở lối đậm đà bên nhau

Trăm năm hay đến bạc đầu

Nghìn năm e ấp hai bầu ca dao

Anh giờ giở ngón trầu cau

Cậy nhờ mối lái bập vào tin yêu

“Duyên mơ” chưa đến cũng liều

Khi xưa Nguyễn Bính còn nghèo hơn anh

Hồn thơ nửa mảnh đậu nành

Bán em một tấm chung tình sắt son

Bao năm tích cóp đi “sô”

Em còn đợi đến bao giờ mới mua?

Nghiêng qua khe lá trăng mùa

Con đò lạnh lẽo chuông chùa vờn sông

Quê hương chưa khuất mịt mùng

Sóng lòng còn chảy thì không biết buồn

Ừ thì say rượu hiền lương

Em đưa anh đến yêu đương cõi nào

Hương xuân nhung gấm lụa đào

Hồng lan lục liễu nhìn đâu cũng tình

Chua ngoa cũng gọi là xinh

Em giờ thủ thỉ chúng mình ngất ngây

Một năm hơn hẳn một ngày

Một ngày hương mít nở đầy vườn chanh.

◦◦◊◦◦

VUI CÙNG TỨ TUYỆT

1.

Nốt ruồi nàng đậu trên môi

Thuyền tình cập bến chuyển dời gần thôi

Sông Tương xưa ấy lở bồi

Giờ tê và nớ đều lồi nhà xinh.

2.

Cô giáo nghiêm túc dạy trò

Nói nhiều rồi cũng đến hồi khóa môi

Tút ta tút tít bồi hồi

Tình yêu cô giáo bóp lòi mắt nai.

3.

Hít vào bao vọng niệm (1)

Thở ra lắm mê ly

Nhìn nàng trong hiện tại

Thấy đẹp tuyệt giời ơi...

4.

Khi nàng đã yêu ta (2)

Vui phê đến hết đời

Khi ta yêu nàng lại

Cuộc đời ngắn như phim.

5.

Kim Thoa hát nhạc Kim Thoa

Tình yêu xao xuyến mở ra bầu trời

Cho chàng sáo sậu bay khơi

Kim Thoa yếm thắm cùng chơi vườn nhà.

6.

Tình đầu còn đó nàng ơi

Cùng nhau chắp lại những lời mê say

Câu ca tiếng hát những ngày

Còn đương nghiêng ngả đội mây đi về

7.

Nụ cười nhớ thoảng hương xưa

Bây giờ gặp lại cũng vừa đơm bông

Này môi này má vẫn hồng

Tơ duyên chưa đứt thì tồng ngồng đi...

8.

Bến Tầm Dương thơ bay chíu chít

Hồng nhạn chao chưa thấy mặt hồ

Say lướt khướt bóng trăng mờ tỏ

Khói sóng trườn lên bóp cổ nàng.

9.

Giọt mưa trông thật là ngầu

Thì ra cũng chứa một bầu trời riêng

Giọt mưa có lẽ không điên

Chảy vào rốn ngọc sinh thiên tài tình.

10.

Người nhà bên tách trà xanh (3)

Ngả nghiêng câu hát chuyện tình inh lên

Thơ tình tưởng tục lại thanh

Thì ra hắn cũng chung tình vì nhau. (4)

-

(1) Họa thơ một bạn gái.

(2) Họa thơ một bạn gái.

(3) Họa thơ một bạn gái.

(4) Câu thơ còn có phiên bản khác “Thì ra hắn cũng chung tình đáng yêu”.

◦◦◊◦◦

TỎ TÌNH

(Yêu tặng Đặng Hồng Nhung).

Anh sẽ về nơi hồng hồng đôi má

Rạo rực trong lòng lửa cháy lên môi

Nơi bản tình anh ngồi xoa bếp lửa

Ngực em tròn và giọng hát lẳng lơ

Nơi trái chín rừng la đà xuống núi

Tỏ tình rồi biết nói nữa gì đây

Hãy im lặng cho chim ngừng tiếng hót

Ếm bùa trăng cho dài mãi đêm nay.

Anh yêu em say hương tình giọng hát

Buổi thần tiên chớp mắt đã sang đông

Rồi xuân đến anh cài vào cánh én

Bài thơ tình uống cạn chén ly bôi

Em yêu anh vì thật thà chất phác

Em hát gì cũng ngây ngất ngẩn ngơ nghe

Em cười thầm trai ngô thì chung thủy

Hào khách anh hùng rồi sẽ biết tay em.

Anh trở lại nơi đồng hoang cỏ cháy

Em có theo anh nửa bận trăng tàn?

Hay bản làng ngày xưa em vẫn hát

Anh có theo em quên tuốt những chuyện tình?

Không nói nữa vì em chùng vai áo

Trong một ngày hạnh phúc được nhìn nhau

Khoảnh khắc là đây thời gian vô lượng

Tình chúng mình le lưỡi đến kiếp sau?

◦◦◊◦◦

EM LÀ CỦA RIÊNG ANH

(Yêu tặng Đặng Hồng Nhung).

Câu hát giận thương anh nghe rồi cũng khóc

Đợi em hoài mơ mãi một vòng tay

Có lẽ vì yêu nên lòng sao khó nói

Anh ghét đa tình hay chính bản thân anh

Anh muốn ghen để giành quyền sở hữu

Giọng hát nụ cười em chỉ tặng riêng anh

Lời ca xoay vần giữa muôn trùng ảo ảnh

Chúng mình hôn nhau rất thực giữa đời thường

Nơi ấm áp vầng trăng không ló dạng

Anh nhìn em rạng rỡ một nụ cười

Lời yêu chưa thốt thì môi hôn đã chạm

Bài thơ tình chìm “lĩm” giữa biển khơi...

◦◦◊◦◦

NÍU

Có những đồi hoa sim gọi hồn qua giông bão

Lần này chắc mẫm sẽ vui đây

Nếu hoàng hôn tan rồi không tụ nữa

Thì giọng hát nàng níu mãi ở trần gian...

◦◦◊◦◦

TỎ TÌNH 2

(Yêu tặng Đặng Hồng Nhung).

1.

- Những lời bóng gió xa xôi

Tổ làm thêm mệt xuống đời chạy rong

- Chi bằng tung vạt áo hồng

Đố anh biết được mứt lồng ra sao?

- Thề đi nào, thề đi nào

Yêu em đến lúc bạc đầu được không?

- Nói chi đến chuyện đèo bồng

Hôn nhau một phát trời gầm chẳng buông...

2.

Bóng đêm hút hết muộn phiền

Vì em hụt hẫng nên yêu mới tình

Lấp vào khoảng trống chông chênh

Nhìn nhau sẽ thấy chúng mình quá hay

Quá hay vì thấy mộng lòng

Hát hay xinh đẹp nịnh đầm rất vui.

◦◦◊◦◦

ĐA TÌNH

1.

Tặng nàng một cuộc yêu đương

Nhắm đôi mắt khép thì trăng sẽ tròn

Khói hương vần vụ bay luôn

Kiếp sau tu lại chẳng muồn muộn đâu!

Chẳng sư thì cũng anh hào

Không ai lại trách tình sâu nên tồ...

2.

Lạy trời được một lần yêu

Thì dâng cả tấm tình liều trụi gai

Nàng không lấm bụi trần ai

Thảo thơm hạt ngọc giữa đài sen trong

Vành trăng khuyết, lưỡi đao cong

Ném vào hương lửa thành vòng đeo tay

Ừ thì sợi chỉ luồn qua

Buộc vào quên gỡ mới là tình yêu.

◦◦◊◦◦

CÒN YÊU

Hết yêu thì cũng bạn bè

Chúng mình hò hẹn đập ghe sắm tàu

Tối nay trời lắm trăng sao

Sài Gòn sông lớn thì đâu có chìm

Còn yêu chong mắt mà tìm

Lần theo xanh đỏ bóp kèn tin tin...

◦◦◊◦◦

MƯỢN

Mượn lời thơ tô hồng thêm nhan sắc

Thấy xanh lè một cõi dương gian

Mượn hồng quang bứt từng chân liễu rũ

Và mắt nàng trần trụi để yêu thêm.

◦◦◊◦◦

CHUYỆN NÀNG PHƯƠNG LÝ 2

Anh thầm qua phố Rain

Phương Lý còn đứng đợi?

Tình mình xuân ngời ngợi

Phố Rain mưa dầm dề

Mây vẫn dài lê thê

Chìm trong đôi mắt đẹp

Thôi, không cần dọn dẹp

Nhảy múa những vần thơ

Cầu vồng tuôn bảy sắc

Yêu đến khi hết khờ

Có một điều nói nhỏ

Anh yêu lắm hoa hồng

Hôn nhau từ bữa trước

Băng chảy một vần thơ

Suối tuôn tròn chẳng vỡ

Kiếp này đã thương nhau

Phương Lý người đến sau

Nhưng nàng ta hiền dịu

Hẳn tình thơ đồng điệu

Xứ nghệ có hoa hồng

Anh muôn đời thích ngốc

Để được mọi người yêu

Thích được Phương Lý chiều

Ngắm trăng vàng thu thủy

Ngả lòng vào tri kỷ

Quên hết những chuyện buồn

Ngõ hạnh với vườn đào

Mùa xuân này sẽ gặp

Nụ hôn giờ giấu nhẹm

Riêng tặng những người yêu.

◦◦◊◦◦

VỊNH

1. Tỳ bà

Tỳ bà hé lộ mặt hoa

Sáng choang cái thuở mình vừa thương nhau

Không là Tư Mã Giang Châu

Nhưng anh yêu lắm cái bầu ngực xinh.

2. Nhị

Kéo ngang điệp khúc rong chơi

Tưởng rằng quên hết lời thề truyền nhân

Nhưng sao lục bát ngấm dần

Chảy xong giọt máu, quỷ thần chia hai.

3. Tranh

Non xanh như bức họa đồ

Đường vào xứ nghệ ai tô lối về

Cho dù lạc nẻo say mê

Thủy chung mấy bận không thề cũng vui.

4. Bầu

Đàn bầu chỉ có một dây

Thì anh chỉ có một cây nhiều tình

Trăng tàn nguyệt khuyết vô minh

Để em thấy rõ mối tình cho nhau.

5. Nguyệt

- Nguyệt cầm lãng khúc sông sâu

Em xin trả lại tình đầu cho anh

- Yêu đương như bóng với hình

Em ơi tình cuối thì rinh được trời.

◦◦◊◦◦

TỪ BUỔI

1. Nhớ

Từ buổi quen nhau giờ đã lạ

Xa cách nên tình cũng vội quên?

Biết thế khi xưa đừng có ngốc

Nhớ hoài giọt mật ở môi trên?

2. Vướng

Phật dạy say mê nguồn khổ lụy

Mà anh thích rượu đến mềm môi

Từ buổi thơm qua vầng trăng khuyết

Biết rằng đã vướng nghiệp trần ai

3. Đợi

Từ buổi quen nhau tình đã đượm

Chị còn xuân lắm ngọc ngà môi

Có lẽ ngày xưa mình đã gặp

Bến đợi chong đèn chúc hoa bôi

4. Gặp

Tìm câu hát thương nhau anh mất mười năm lận đận

Gặp gái quê giờ xiêm áo thổi tung mây

Sao bỗng thấy lòng mình vui đến lạ

Anh đi tìm Nguyễn Bính hỏi cho ra.

◦◦◊◦◦

LIỀU

Cúc vàng tím một trời thương

Áo chun em mặc làm chùng lời yêu

Nếu như được nói một điều

Thì anh ngậm đắng để liều hun em

Nếu như trời bắt tội mình

Thì anh trả hết để tình tính say

Ngày xưa anh đã qua đây

Bây giờ em đến, anh gầy trơ xương

Thơ tình tản mác yêu đương

Còn dư chút lại đủ hường môi thơm?

◦◦◊◦◦

HẸN

Anh mang lục bát song tình

Giăng đôi thương nhớ để rình bắt em

Hình như nắng đã lên đèn

Trời sang áo đỏ anh quên áo vàng

Dài con phố rộng thênh thang

Em đi đi mãi gặp hàng cây xanh

Thế thì vô nghĩa không anh?

Thế thì ý nhị để thành ca dao

Bâng quơ lẫn với ngọt ngào

Lẳng lơ đến hết ngày nào lại thôi

Người ơi lục bát ai xui

Để anh hết khóc lại cười vì thơ

Hôm qua có chậu mười giờ

Nửa đêm muốn nở nhưng chờ Tịnh Văn

Bên hồ Đại Lải sang năm

Anh cầm nửa mảnh trăng rằm xum xoe. (1)

-

(1) Câu thơ còn có phiên bản khác “Anh còn nửa mảnh trăng rằm mang theo”.

◦◦◊◦◦

NGỒ NGỘ

Nàng cởi tóc xuân thu

Sông Hàn thương đỏ đẹn

Bên đôi dòng nước Trẹm

Mệt gần chết cũng bơi

Xuân thu thì nhị độ

Anh quậy giữa tình thơ

Người đương nóng hơ hơ

Nên thơ không mắc cỡ

Đừng tự trách mình ngu

Vì thơ luôn lạc lối

Yêu đương mà sáng tỏ

Thì nhạt lắm nàng ơi

Bài thơ xinh ngồ ngộ

Đóa hoa tím bên dòng

Mắt môi rồi cũng chảy

Vào xứ sở yêu đương.

◦◦◊◦◦

GÓP NHẶT

1. Say

- Thanh Anh hứng giọt suối nguồn

Bao nhiêu tươi tắn cứ mường tượng ra

- Trăm năm bên ngọn đèn nhòa

Cô nàng vẫn hát tặng quà nhân gian.

2. Biếc

Thời gian xanh biếc như sương khói

Em vẽ lên thành một sợi cong.

3. Ướt

Vành khăn che khuất trăng trôi

Người như nàng cuội hứa rồi lại quên

Lời thề hoa súng bắn tên

Ướt thì đã ướt tênh hênh càng tình.

4. Yêu

Lai Châu được nửa quãng đường

Cùng anh đi hết xứ mường chóp bu

Hí hì sông lấp êm ru

Cả đời hoan hỉ vì tu rượu cần

Cúi đầu để được nâng khăn

Anh mà nói lếu không gần được em.

5. Thương

- Em đây hồn thẳng ruột suông

Ghét chàng cáu cạnh, giấu luôn mặt tình

- Ghét người sao cứ mãi xinh

Sờ tay chạm lấy màn hình, ức thêm.

◦◦◊◦◦

VÔ TÌNH

(Tặng Chiêu Anh).

Lòng em như mảnh rong rêu nhỏ

Lặng lẽ âm thầm giữa biển khơi

Mặc sóng biển có lời đùa cợt

Vẫn cứ vô tình lãnh đạm trôi

Nhưng mảnh lòng rêu nào hay biết

Trăm năm tình biển mãi theo sau

Theo mãi mãi dù đất trời tan vỡ

Để muôn đời biển vẫn mặn đau.

◦◦◊◦◦

CON GÁI AN GIANG

(Thương tặng Bảo Ngọc).

1.

Gái An Giang dịu dàng như hơi thở

Ngón tay mềm, mềm mại đến mê li

Cơn gió lặng qua vô hình đứng lại

Mang tiếng cười lẩn quất mãi không đi.

Áo căng phồng diều căng trong gió lộng

Giọng nói còn ngọt hơn nước dừa xiêm

Bờ môi cong đỏ hồng phù sa đỏ

“Ngăn đôi bờ” răng ngọc lúa nếp thơm.

2.

Nếu nàng nhớ được là ai

Thì anh sẽ tặng một bài thơ say

Thì anh quên hết tháng ngày

Cuộc cờ bỏ lỡ để vầy cuộc vui

Nếu nàng thích ngọt mía lùi

Thì anh thề đặt lời thề vào tim

Giữa đường trăng vỗ mạn thuyền

Đi về lại gặp láng giềng rồi cong.

Năm qua ai thả đèn lồng

Để anh chớp mắt mít mồng ú quay.

◦◦◊◦◦

MỘT CHÙM THƠ 2

1.

Kiếp này đã gặp được nhau

Đẩy đưa cho hết cái màu xuân xanh

Nói gì đến chuyện tái sinh

Kiếp sau còn nhớ ngày mình ấp iu?

2.

Phương Lý cùng với Nga Hà

Cả hai nàng í thích nghe tiếng tình

Chữ bằng nhịp phách xập xình

Hương thu qua lại bập bênh tháng ngày

Tháng ngày mập cánh thu lu

Tròn lơ tròn lửng kiến bu khí cầu.

Trực thăng bay thẳng lên trời

Yêu nhau sẽ thấy niềm vui quay mòng

Bây giờ thò trước cho xong

Để đây đi trượt cầu vồng về khoe.

3.

Mình dắt tay nhau bước lên khung trời hoa mộng

Nhạc và thơ sóng sánh trao duyên

Và Cầm Kỳ khe khẽ hát

Có chàng thi sĩ mết lung linh.

4.

Có người đắp lũy ngăn sông

Nên chi hoa khế nở vòng xứ Thanh

“Chung chiêng” một chút chòng chành

Có ai hỏi đến thì đành ngoẩy môi?

5.

A lô rút khoảng đường dài

Còn trong gang tấc khóc cười với nhau

Đời là một cuộc bể dâu

Hay là sân khấu ngẩng đầu mây bay.

6.

Mười năm trước Nga Hà đi dạy học

Yêu người tình nên bao biện cả vòng sân

Mười năm sau Nga cà phê mở quán

Ngắm người tình rồi mắng những bâng quơ

Mười năm trước Nga tung tình xanh đỏ

Bóp đầu trai vụt tình như gái thỏ

Mười năm sau nắng lõ cánh phượng tình

Nga nguẩy trăng tròn vàng tươm mưa giọt giọt.

◦◦◊◦◦

CHÈO

Thu Hòa xinh tươi hát hay chèo bốn bận sông Tương

Mặt trời ló dạng phương xa mây vờn trăng nước mênh mang

Nàng nhoẻn miệng hồn hậu hoa tròn như cuộc tình vòng mãi đến nghìn năm

Con nhện đa tình giăng tơ bắt sợi nắng vàng long lanh như giọt đàn bầu rung lên huyền hoặc

Nàng chợt khóc cười hoa gạo đỏ rợp trời gõ kiến ngậm ve sầu đừng làm lạc lối thu sang.

Sao em không nói lời yêu đương khi hội chèo đi ngang ngõ?

Nguyễn Bính ngày xưa mải mê í a nên không thấy anh tìm em qua trăm ngả

Lời thơ vội vàng giá lạnh mùa đông tuyết bay sân đình nhiều hơn nắng tỏ

Dẫu muộn màng xuân thu mấy độ trăng vàng trôi qua nỗi nhớ, quân tử hồi đầu đào lý nương vào tuyệt diệu.

Điệu chèo có mỏi, nón thúng quai thao năm sau tầm xuân lại nở

Xuôi dòng lục ngạn chỗ nào cũng thấy quê hương nên em muốn anh mê nghe em thả bùa mê vào lúc trăng tròn...

◦◦◊◦◦

DIỄN

Em tặng quà rồi anh mới đề thơ

Vì hồn anh phải thêm một lần hóa sinh để quấn quít bên em mỗi đêm về mộng mị

Em có nhớ qua bao lần diễn xuất?

Mỗi vai diễn cho đời đâu phải cuộc đời em

Em phải hứa lần này diễn như không diễn

Cuộn phim nào không tua lại mới hay

Cho Holywood trố mắt vì chúng mình đóng phim mà không diễn...

◦◦◊◦◦

AI BIẾT

Ai biết tài hoa nở mấy lần

Mười năm vẫn hát một Nguyệt Anh

Đêm trăng dìm chết vào cổ nguyệt

Lại bật dây đàn cuộc tái sinh

Ai biết mười năm nàng có đợi

Thương nhau trời quẫy cuộc tình đau

Đã trót ngày xưa ôm bóng nguyệt

Cúi đầu tìm lại được kiếp sau

Ai biết mười năm chưa chắc muộn

Đem tình đổi được vốc hoa xuân

Em cho anh gởi vào âu yếm

Thời gian vuốt nhẹ ở trên lưng.

◦◦◊◦◦

THIÊN ĐƯỜNG

1.

Thiên đường ở tận nơi nao?

Cây xanh nước biếc nhìn lâu là nàng

Yêu nhau từ độ nhòm sang

Bây giờ vẫn thích chim vàng hát hay.

2.

Rung rinh một đóa hoa hồng

Cao sang lướt hết bản cầm thần tiên

Xịn sò một tiếng vang lên

Thì ra nàng cũng dịu hiền như ai.

3.

Chưa đi hết dải yếm đào

Thế nên tơ tưởng cái bầu tròn xinh

Lang thang đồi núi xập xình

Ngả nghiêng nghiêng ngả hai bình rượu ngon.

4.

Cho dù vật đổi sao dời

Thì anh vẫn mết núi đồi hôm nay

Lần theo gót ngọc vào mây

Anh thề quên hết tháng ngày đi qua

Vẫn là hoa của Bắc Hà

Lạy trời mãi đẹp trong đôi mắt tình.

5.

Bao giờ cho đến hội Lim

Để anh tìm lại mối tình ngỡ quên

Cho dù bèo dạt hết duyên

Em thương nhắm mắt sờ tim anh còn

Cho dù thơ nhạt màu son

Em lau nước mắt để cầm được anh.

6.

Anh kể nàng nghe chuyện khóc cười

Vào trong mới biết rằng người rất duyên

Ngây thơ là thật không bìm

Bịp nàng anh chẳng biết chiền chiện đâu

Yêu thì quấn quít bên nhau

Ngẫm tình thương gái nhà giàu lại hay.

7.

Ngày ấy ong non nhiều lắm chuyện

Ngọt ngào nên tắm được phương mây

Nàng thầm thương ngố nhưng không nói

Nào ngờ trời phạt bắt nên đôi

Ngày ấy hoa bùm cười hỉ hả

Trễ tràng ngực mọng giễu trai tơ

Đâu biết rằng yêu nhiều tưởng tượng

Điệu chèo khua khoắng dậy hồn thơ

Đêm ấy trăng về hôn nắng quái

Mời trầu rất thích nước càng xiêu

Hãy thuốc anh đi bằng kỳ ngộ

Bằng liều xuân dược thuở chớm yêu.

◦◦◊◦◦

HÂM

Ta về hâm lại tình nồng

Nơi miền cổ tích bồng bồng ngất ngây

Bức tranh chưa đã hóa ngày

Là khi tro bụi ngỡ đày mình rơi

Nếu người hiểu được tạm thời

Càng hoan lạc thú càng vơi nỗi buồn

Hí hì sóng mắt còn tuôn

Chuông chùa chỉ điểm một đường thế gian

Hí hì ngật ngửa rùa vàng

Hư không chứa đựng muôn vàn sướng tê

Gió mưa vạn nẻo dầm dề

Tung tăng đừng ngoảnh cũng về đến nơi

Hỏi rằng em có quá vui

Hiện sinh là để tới lui niết bàn.


◦◦◊◦◦


VUI VẺ

1.

“Em không về”

- gió rung cây vui từng đợt

Anh còn lắm mối lương duyên

- với những nàng dung nhan diễm lệ


2.

Cầm Kỳ cười tít môi thơm

Lời yêu lấp ló nhưng mồn một ra

Nỗi buồn cứ chảy hít hà

Anh nung thêm lửa thế là rượu ngon.


3.

Đắm say tiếng hát vang lừng

Ninh Bình thơm thảo vì nàng thêm thơ

Và còn có một cái nơ

Hòa ơi nàng khiến bợm mơ về nhà.


4.

Ngày mới rất đỗi vui tươi

Hôn nhau một phát để rồi phê luôn

Phê quay trở hết cái buồn

Niềm vui nhảy dựng nửa chừng đi lên.


5.

Thợ ảnh đi vào trong Phương lý

Đêm về thức dậy kéo buồm lên

Đò chiều biển rộng tênh hênh

Vui thì có vậy nhưng nhìn rất hay.


5.

Chia tay gặp phải tình này

Thu Phương dang đón cho ngay vào lòng...

Và rồi ríu rít ôm hôn

Diều xưa đứt chỉ cho nòng nọc bay.


6.

Tân Nhàn cùng với Lan Anh

Cả hai nàng ấy càng nhìn càng hay

Học trò ríu rít bay bay

Hương Ly Thanh Quý đủ say mộng vàng

Mộng vàng nở giữa trần ai

Bỗng dưng sợ chết vì trời còn duyên.


Cỏ thơm rạo rực bài thơ

Thì nay mới hiểu đừng ngơ đò tình.


7.

Đông về én nhạn chạy tứ tung

Rối bời mong nhớ những bóng hồng

Hỡi đàn quạ trụi từ tháng trước

Về đây kéo lại “chiếc cầu cong”


◦◦◊◦◦


Last updated September 2021