Verse story “Lục Kiều thời @”
TỰA
Nguyễn Du viết Kiều, “máu nhỏ qua đầu bút, nước mắt thắm qua trang giấy”.
Nguyễn Đình Chiểu viết Lục Vân Tiên, “chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm”.
“Kiều” tài hoa mà hình dung ủy lụy.
“Lục Vân Tiên” anh hùng hào sảng mà hơi gàn.
Hai cụ ơi, hãy nắm tay nhau, Kiều Lục thành đôi, tượng đài viên mãn.
Yêu hai cụ, những mong một buổi chiều bảng lảng hoàng hôn nào đó, hai cụ cùng ngồi đối ẩm trao tâm tình cho nhau, cợt cười danh lợi, gởi lời âu yếm cho con cháu ngày sau.
Ơ kìa, sông Lam hòa nước Cửu Long ồn ào mà đằm thắm hòa vào trùng dương thời đại.
Truyện thơ này cũng vì yêu hai cụ và “mua vui cũng được một vài trống canh” với tinh thần nghĩa hiệp và hài hước. Tác phẩm chứa nhiều ẩn ngữ và ngụ ngôn nhưng vì tục ca nên có những yếu tố dung tục, cúi mong lượng thứ.
Dù thế nào đi nữa: yếu tố hài hước lúc nào cũng phải có. Vậy mới “dzui”!
Tác phẩm được cảm hứng từ một bài thơ vui rất dài của một tác giả mà tôi không thể nhớ tên. Xin chân thành cảm ơn tác giả này.
Cảm ơn đã đọc truyện thơ này.
Nguyễn Phước Lộc
2007 - 2008
MỤC LỤC
◦◦◊◦◦
Vân Tiên là cháu Nguyệt Nga
Nghe lời của mợ vác ba đồng tiền
Mẫm mò sang tận bên Miên
Tìm mua gái đẹp gặp liền Phong Lai
Phong Lai thằng nhóc lắm tài
Quay phim chụp ảnh ngô khoai tẽn tày
Nét tung mấy đoạn thiên thai
Quỷ kia hô hố người này giận căm
Trịnh Hâm - cô gái bán dâm
“Mại dzô” hai cậu bỏ ngầm thuốc mê
Thế rồi cuỗm hết va li
Lột tuôn hết cả áo đi với quần
Đất khách trần nhộng tưng tưng
Khóc cho nước mắt tứng từng trên mi.
Bỗng đâu tiếng thét hì hì
Họ Bùi tên Kiệm truyền kỳ võ lâm
Là tay thiếu hiệp cải mầm
Cha là đại hiệp danh sầm Ô Qua
Hét rằng hai đứa sao la
Tao đi tóm kẻ thối tha cho mày
Nói rồi nhảy vũ đằng mây
Hồi đâu giây lát túm ngay Hâm về
Váy Hâm xốc xếch ủ ê
Bèn như Đắc Kỷ làm mê anh hùng
Phong Lai tim đập thùng thùng
Nàng ơi! Đẹp quá! Ta sung thiếp tỳ
Vân Tiên khờ khạo ngu si
Tiền xin gởi lại cho đi không thèm.
Họ Bùi bỗng lại tòm tem
Nàng ơi về với ta đem nàng về
Quê ta ở Mỹ đừng chê
Nhà ta! Đô hả! ta thề như sông
Hâm kia đổi dạ thay lòng
Phong Lai bám váy, giũ xoành bỏ đi
Thế là tình cái chi chi
Nó bay nó đậu, Lai thì vẩn vơ
Vẩn vơ Lai đến bờ hồ
Nhảy ùm, vùi cả một bờ mê si.
Vân Tiên chẳng biết làm gì
Trắng tay về gặp mợ dì Nguyệt Nga
Nguyệt Nga tru tréo hét la:
“Tiền tao mày vứt con cha đứa nào?”
Thế rồi tóm cổ ném lao
Ném Tiên qua tận bên Lào ăn xin
Vân Tiên đói khát kiếm tìm
Vào chùa cắp vặt gặp liền Giác Duyên
Giác Duyên thương cảm chứa liền
Thế rồi mai mối nàng tiên Thúy Kiều
Lúc đầu Kiều chẳng có xiêu
Vì Tiên khờ khạo biết yêu quái gì!
Rồi năm tháng lạnh qua đi
Tình chồng nghĩa vợ Kiều si Tiên liền
Vì Tiên sức khỏe trâu điên
Cái gì cũng khỏe... thôi “miền” nói sau.
Vợ chồng Tiên lại muốn giàu
Bèn đem tài sản sang Tàu bán buôn
Khi đi Tiên lại rủ luôn
Tiều phu Từ Hải thuở tuồng sinh viên
Ba người chạy vạy liên xiên
Mánh la mánh lới Từ khiêng cả trời
Kiều giờ rửng mở đi bơi
Rủ Từ hú hí tơi bời nước nôi
Trăng xanh sói hú gọi mời
Quên Tiên, Kiều đã quen hơi rú rừng
Tiên rồi cũng biết, quậy tưng
Quậy rồi bỏ lại vào rừng núi non.
Dộng đầu gốc đá bo tròn
Bỗng đâu thút thít nàng sơn nữ buồn
Tên nàng đẹp lắm Thúy Vân
Người yêu bỏ lại tháng năm vẫn chờ
Trái tứ chiếng gái giang hồ
Gặp nhau tình đượm gột hồ nên cơm
Ố ồ bếp lửa khói thơm
Ngày Tiên đốn củi đêm ôm con nằm
Hạnh và phúc ở đầu non
Chả thèm đô thị bồn chồn cộ xa
Bỗng đâu dịch cúm bùng qua
Một hôm Vân bỗng như... gà lăn quay
Một đàn con trẻ thơ ngây
Theo Vân – đàn hạc lại bay về trời
Vân Tiên nhảy dựng kêu trời
Bỏ rừng về phố hận đời đi hoang...
Ngủ vùi góc phố bên đàng
Bỗng đâu xuất hiện mấy chàng du côn
Đại ca Kim Trọng hét xôm
Đấu quyền đấu cước định chồm lấy Tiên
Tiên liền xuất thủ liền liền
Ba mươi sáu thế Bùi truyền ngày xưa
Kim Trọng quỳ gối xin thua
Đại ca tha lấy mạng thừa của con
Đời Tiên một cuộc xoay tròn
Ngày làm trùm đãng thét toàn khói xăng
Một hôm mấy chú công an
Bố và vây ráp bắt quàng luôn Tiên
Anh em bè đảng tan liền
Vân Tiên vượt ngục trốn miền lãng quên.
Thở than số phận đớn hèn
Làm sao sống lại Vân mèn nàng ơi!
Phải chi biết chút y thôi
Đời mình đâu có góc trời chân mây
Bỗng đâu có một sư thầy
Thúc sinh tên gọi, trao ngay sách vàng
Hoa Đà có viết mấy trang
Với cùng Biển Thước một đoàn đem in
Là đây giấy phép rành rành
Tên nhà xuất bản “Vàng Xanh” đừng ngờ
Vân Tiên hớn hở như mơ
Thúc sinh biến mất như tờ giấy bay.
Tiên bèn đi ngược về xuôi
Tìm phương thuốc quý cứu người độ nhân
Xảy đâu vụ kiện giựt gân
Có nàng ca sỹ kiện phần lang băm
Đạm Tiên - nàng ấy hầm hầm
Vân Tiên nát dạ bần thần “lốc-gơ”
Chém cha cái số bơ sờ
Cứu người mà đến nỗi giờ ức oan
Thôi thì ta sẽ làm tàng
Đi làm nhà báo quậy càn viết nhăng
Bỗng đâu giặc giã “pằng pằng”
Tiên bèn đi lính giữ sông núi này
Những điều lầm lỗi xuôi tay
Quân trường huấn luyện Tiên nay vững mào
Ngày bình đất nước đầy sao
Tiên về thăm lại mợ nào Nguyệt Nga
Nguyệt Nga giờ đã mù lòa
Nuôi thêm thằng nhóc gọi là Giám Sinh
Giám Sinh vốn tính hiền lành
Ba người ôm lại tâm tình sáng đêm...
Lá là đom đóm sáng lèm
Lần trang vở bước Tiên thêm giấc trù
Láng giềng có cụ Nguyễn Du
Đêm ngày đối ẩm cụ đồ Chiểu thôi.
◦◦◊◦◦
Vân Tiên gần tuổi bốn mươi
Đắng cay, chua mặn, ngọt bùi đã qua
Tuổi này chẳng gọi là già
Nhưng mà chim hãi la đà cành cong
Rồng gà chi chít trên mông
Vết xăm còn đó tồng ngồng lắt leo
Mảnh tình ấp ủ mốc meo
Cửa thiền rộng mở muốn theo trọn đời
Nhưng trời nào thỏa lòng người
Một hôm Kiều ghé áo tơi rách đùm
Lửa lòng dẫu tắt vẫn um
Từng cơn khói khét cay chùm lông mi
Hỏi rằng Từ láo và mi
Sao giờ nông nỗi ra chi thế này
Kiều than nó cuỗm đau cay
Vù qua biên giới xây đài mộng cao
Kiều bèn thè lưỡi liếm mau
Mà trây nước miếng lên mào mi cong
Vĩnh vờ nước mắt long tong
Đàn bà mấy kẻ thật lòng với nhau
Tiên thì thật dạ thuở nào
Dang tay mở rộng chim vào buồng trong
Kiều còn dắt mụ mập phồng
Tròn như bánh ú gà mồng nghinh nghinh
Tú bà tên mụ chình ình
Chuyên nghề tà đạo mẹ mìn trẻ con
Bây giờ tính chuyện vuông tròn
Cùng Kiều vầy cuộc Đài Loan mối ngoài
Bao cô gái dại xảy tay
Tiên nào có biết việc nài dụ hoa
Bỗng hôm có lệnh khám nhà
Tiên khi đã biết, chuyện đà xong xuôi
Ghét nàng mà lại thương mười
Thì thôi tay kiếm rong chơi giang hồ.
Một đêm ngồi ị hầm “dzồ”
Tõm tòm bỗng thấy người hồ quen quen
Ngồi xuồng châm lửa đốt đèn
Vừa châm điếu thuốc lại mèm buông câu
Tay chân run rẩy làu bàu
Trời ơi Bùi Kiệm, thuở nào có quên
Tiên bèn vội kéo quần lên
Mà quên chùi sạch lềnh mềnh bước ra:
“Dạ thưa, trời đất ta bà
Ân tình đại hiệp dẫu là dám nguôi”
Kiệm ta thỏ thẻ bùi ngùi:
“Võ công bị phế thành người lao đao
Tại con dâm tặc hỗn hào
Ta đương luyện khí nó ào... làm luôn
Ta đâu kềm nỗi rồi tuôn
Để rồi tẩu hỏa nằm xuồng đến nay
Nó bèn rứt dạ thẳng tay
Xách ta mà vứt cống ngay chẳng nhìn”
Thế rồi đồng bệnh tương liên
Tiên Bùi hai kẻ nhậu điên mồi “dzồ”
Sáng ra Bùi bỏ đi mô
Cạnh Tiên bí kiếp một bồ võ công
Là đây Đàn chỉ thần thông
Và còn thập nhị huyền công họ Bùi
Và đây có khẩu súng hơi
Dành đi bắn cá làm mồi nhậu chơi
Nhưng nào tham những đồ chơi
Tiên bèn chôn cả dành người cơ duyên.
Tiên bèn đóng một chiếc thuyền
Dong buồm du lãng kiếm miền bồng lai
Bỗng đâu trắng muốt hình hài
Dập dềnh sóng nước bóng ai thò lò
Ố ồ có một tiểu thơ
Vì thi đại học rớt mờ quyên sinh
Thể Loan nàng ấy xinh xinh
Áo quần ướt nhẹp vóc hình thon thon
Nội y sút cả teng tòn
Rõ ràng mấy nét núi non phập phồng
Cùng Tiên cục cựa trong lòng
Xì-tin nàng ấy mình còn trẻ đâu
Nhưng mừ gái bắc nhịp cầu
Ngu gì không cắn trái đào ngọt thơm
Thể Loan mỏ miệng chồm chồm
Ỡm ờ mắt liếc phồm phồm chứ anh
Em thi đại học không rành
Chứ tình ấy ứ! tập tành từ lâu!
Dập dềnh sóng nước chân cầu
Xuôi thuyền cập bến trăng thâu quá mùa.
Rồi trôi đến tận xóm chùa
U linh nhà lợp thầy bùa Võ Công
Tức là cha của Thể Loan
Hàm răng hai cặp sún còn một thôi
Bàn tay cáu ghét sình hôi
Ba năm tắm một lần rồi đã quên
Suốt ngày đóng khố tênh hênh
Quần xì không mặc trống tuênh... ối chà!
Tiên vừa thoáng gặp nhìn qua
Đưa tay bịt mũi kêu la quá trời
Võ Công tức giận ngời ngời
Thò tay vào nách vo mười viên bi
Úm ba la hóa cục xì
Cứng như là sắt, thối thì như phân
Ném vào Tiên mặt chần dần
Thành như quả mướp đen nhân thối rầm
Cho mày biết phép bùa thâm
Thất Sơn tao luyện thuở tầm học sư.
Vân Tiên chạy khóc hu hơ
Thình lình bỗng gặp “pà” xơ Hương Trà
Bàn tay mềm mại lần xoa
Bao nhiêu tanh tưởi thoáng là thành thơm
Tiên bèn trẻ lại mười năm
Thanh niên trai tráng ăn nằm phủ phê
Hương Trà phút bỗng đê mê
Ngày xưa nhà báo – rằng thề phải quên
Bây giờ chợt thấy sướng tiên
Bút cầm viết lại mấy thiên thơ tình
Lạy trời trở lại nhân sinh
Tình sâu duyên nặng là mình cũng tu
Trà Tiên - tòa soạn lu bu
Chuyên làm từ thiện giúp người gian nan
Bỗng đâu có một người sang
Là Hồ Tôn Hiến lang bang rình mò
Thế rồi chửi thật rõ to:
“Chúng mày mở miệng là lo bao đồng
Tao cho một phát là xong
Từ này thiện nọ đi tong bây giờ”
Bỗng đâu có một tờ thơ
Tên đề Bùi Kiệm là người ăn xin
Chỉ danh tên Hiến – rùng mình
Làm điều xấu tợn đích hình Việt gian
Vân Tiên cảm thấy tân toan
Bùi như gà thiến... tinh hoàn còn đâu
Mà giờ hạc nội mây ngầu
Thần long ẩn hiện nông sâu khó dò
Quyết tâm từ giã Hương Trà
Tìm trong góc bể bài ca họ Bùi.
Vân Tiên mòn gót ngược xuôi
Thèm trong vô thức bờ môi Hương Trà
Thái Lan gót nhẹ lần qua
Nụ cười cô gái bán hoa dọc đường
Đồng hành có một lái thương
Chuyên buôn cổ phiếu tên dường... Hớn Minh
Hớn Minh khẳng khái nghĩa tình
Không thèm câu nệ những hình thức xưa
Tiên này, mày hãy mua đi
Giá trần cổ phiếu công ty “Vịt Trời”
Hớn còn dốc cả gia tài
Cùng Tiên chơi cả ván bài ăn thua
Ngờ đâu chẳng được “xăm rùa”
“Vịt Trời” bay cả vào mùa thất thu
Hớn sầu ôm một cái lu
Dầm mình xuống giếng đồng xu nặng chìm
Gối giường còn lại chút tiền
Dành cho bạn mới là Tiên đừng buồn.
Ngẩng nhìn một vệt khói suông
Mà len ngoắc ngoẻo nẻo đường thế gian.
◦◦◊◦◦
Chuyện người biến hóa vô vàn
Rượu càng đem ủ lại càng thơm lâu
Vân Tiên đen tóc đen râu
Mà lòng trắng cả trong màu thời gian
Tiên mua một cái la bàn
Biển xuôi bắc cực rẽ ngang cuộc đời
Gió căm căm, rét tuyết rơi
Chuyện Tiên giờ tạm lơi sang nàng Kiều.
Thúy Kiều lỡ mấy lần yêu
Bẽ bàng tàn tạ theo chiều gió đông
Một hôm đứng ngóng bờ sông
Thì đâu í ới tồng ngồng Sở Khanh
Hơi men sặc sụa nồng tanh
Tay cầm vé số tay nhanh... móc tè
Người đâu mà lại thấy ghê
Tè rồi giũ giũ, cười nhe răng vàng
Chân đi toét hoét hai hàng
Bàn tay nhơm nhớp khuỳnh càng cua cong
“Hỏi Kiều giờ muốn đi không?
Nhà ta ở tận bên hông cái chuồng”
Kiều thì nhắm mắt tay buông
Thử xem con tạo diễn tuồng xem chơi
Đến nhà Kiều mới sững người
Đầy sân hoa lá trong ngời xa hoa
Giữa nhà dựng cái linh-ga
Bệ là “láp-tóp”, khấc ba kiềng vàng
Góc nhà nghi ngút khói nhang
Trên bàn thờ phụng hình chàng “Biu-Gây” (1)
Cúng quà mấy đĩa “lu-rây”
Với cùng “ai-pốt” và bầy “hét-phôn”
Khắp nhà “quai-lét” sóng tuôn
Trên trần lủng lẳng “xéo-phồn” lắc la
Sở Khanh lần bước đi ra
Áo dài khăn đóng quần là lại không
Một chân lởm chởm đầy lông
Bên kia bắp vế xăm hồng ảnh “nuy”
Hí hì, hình của “Xin-Đi” (2)
Nàng nằm uốn éo đá thì cũng mơ
Sở Khanh giọng nhẹ như tơ:
“Ta là giáo chủ Biu-Tơ đạo lành
Kiều ơi nàng hãy tập tành
Lập trình gõ phím rành rành tự nhiên”
Đời Kiều hàm số biến thiên
Thoắt thành cô gái dịu hiền dễ thương
Bốn năm Sở dạy tận tường
“Mát-tơ” muốn học thêm trường Tự Nhiên
Sở giờ xao xuyến Kiều hiền
Miệng mồm nước dãi liên miên không dừng
Ố ồ nhảy dựng tưng tưng
Nghĩ ra một cách mà bưng lấy Kiều
Gom vàng đúc một cái ly
Bên trong đựng một... “dô-ni” màu hồng
“Rằng đây quà tặng cầu hôn
Anh cho em đấy linh hồn của anh”
Không ngờ Kiều khóc ngon lành
“Vân Tiên chồng cũ không đành lãng quên
Ngày xưa em vốn con hèn
Bây giờ nghĩ lại, lại thèm tình Tiên”
Sở Khanh mà biết chết liền
Ngẩn ngơ buông đổ hàng hiên nắng hồng
Kiều cho Sở bóp cặp mông
Đàn hồi đa đã như mồng dây thun
Sở Khanh cất giọng run run
Thôi tình gác lại nỗi buồn sẽ qua
Nhà nàng cũng chính nhà ta
“Mát-tơ” cứ học vài ba năm ròng
Biu-Tơ giáo chủ chạnh lòng
Thở dài cất bước vào phòng chơi... “game”
Ngẩn ngơ nắng tắt đỏ đèn
Kiều ngồi cửa sổ tựa xem dòng người
Vân Tiên thương nhớ chàng ơi
Bỗng đâu cửa gõ tiếng người hỏi thăm
Có hai khuôn mặt chầm dầm
Thằng cầm súng máy thằng cầm dao phay
Sở Khanh bị trói chặt tay
Tờ thư bỏ lại 3 ngày - triệu “đô”
Chúng là khủng bố nơi mô
Ghé ngang bắt cóc đòi “đô” để xài
Kiều bèn chẳng đợi ngày mai
Công an trình báo tính ngày bủa vây
Vương Tử Trực – một chàng đây
Là trinh sát giỏi bắn hay lắm tài
Tóm luôn bọn chúng ba ngày
Mừng mừng tủi tủi Kiều bay vào lòng
Sở Khanh đứng lặng trời trồng
“Nàng ơi cứng ngắt... cưới không bây giờ?”
Kiều ta bỗng nói lơ mơ
Cho 5 năm nữa em chờ Tiên đi
Nếu Tiên bặt bóng gà ri
Em trao anh cả... “dô-ni” chín hồng.
Phận người nếu có long đong
Thì mang áo yếm ủ lòng nam nhi.
-
(1) William Henry “Bill” Gates III là doanh nhân người Mỹ, nhà sáng lập và chủ tịch tập đoàn phần mềm máy tính Microsoft.
(2) Cindy Crawford là người mẫu nổi tiếng thế giới.
◦◦◊◦◦
Ứ ừ tình cái viên bi
Nó lăn long lóc mấy khi lặng dừng
Vân Tiên giữa gánh lưng chừng
Giang hồ Bắc cực tái bừng áo lông
Phất phơ kìa Giắc-Lơn-Đơn
Một thằng bạn mới lơn tơn đi cùng
Thoắt nhìn tưng tửng cà khùng
Giữa trời giá rét dưới chưn dép lào
Miệng mồm lảu bảu làu bàu
Cứ than nóng nực thuốc lào hút chơi
Hôm nay tớ muốn đi bơi
Lại còn muốn cả tắm hơi xức dầu
Tay trái cầm cái móc câu
Tay kia ngoe nguẩy hai bầu phao câu
Dây nịt là cái đuôi trâu
Cái quần rách đụp lá trầu vá che
Ngực phanh cơ bắp phô khoe
Xăm đôi dòng chữ: “Tớ nè! nai tơ”
Nhưng mà liệu có ngây thơ?
Trên lưng sói xám lơ ngơ Giắc ngồi
Vân Tiên nhìn thấy hỡi ơi
Than thầm sao lại cùng người thế ru!
Đến làng người “Ét-ki-mô”
Giắc bèn cho cả túi đồ mình mang
Còn đem mấy bịch khoáng vàng
Phóng hào xin tặng cho chàng Vân Tiên
Tiên bèn đứng lặng ngẩn nhìn
Giắc cười ha hả cánh chim ngút ngàn
Bên trời một khúc tình tang
Lời ca của Giắc như hàng gấm thêu
Rằng ta bạn của họ Kiều
“Phong” là tên gọi gió xiêu tấc lòng
Từ đây cách biệt đừng trông
Có tình xin hãy gọi thầm tên nhau
Giắc còn hú một lời sâu
“Thủy Đồng tiên nữ hiện mau dáng hình”
Rằng đây bạn mới đồng hành
Tài cao phép lạ áo xanh hí hì
Thủy Đồng cùng với Náo Mì (1)
Hai nàng tiên nữ tức thì hiện ra
Đồng, Mì da dẻ mặn mà
Mắt thì sắc sảo với nga mi dài
Dạy Tiên lời một lời hai
Nơi này cạm bẫy đường dài đa mang
Bèn cho hai cái cẩm nang
Bên ngoài đề chữ là hàng OK
Đồng, Mì tiên nữ quay về
Trời xanh mây trắng lê thê mộng vàng.
Vân Tiên một chuyến đò ngang
Tình trong ảo mộng lang thang bến bờ
Sông băng dừng gót nơi mô
Đưa đò – cậu Ét-ki-mô tên rằng
Họ Vương tên gọi là Quan
Chuyên nghề tán tỉnh mấy nàng xí xô
Cậu ta miệng dẩu răng hô
Cái mồm trơn tuột một lô đường phèn
Mắt còn dính mấy cục ghèn
Hấp ha hấp hấy bông phèn tình tang
Rủ Tiên vào một cái làng
Hát hò dê cụ lang bang tháng ngày
Một hôm Quan lại nhăn mày
Bao nhiêu tình phí đến nay chẳng còn
Một lô bồ bịch lon ton
Tiền đâu cho đủ để phon đường tình
Tiên bèn động đậy cái tình
Khoáng vàng cái bịch mày “binh” cả đời
Nhưng mà xài ít ít thôi
Tiền mà cho gái ôi thôi đừng đòi
Vương Quan lặn mất tăm hơi
Vân Tiên sốt ruột đứng ngồi không yên
Thế là nắng cả bóng xiên
Cái thằng khả ố quên Tiên mất rồi
Tiên còn có một gói xôi
Lấy tăm mà gắp hạt rồi mới ăn
Ba trăm hạt nếp đếm rằng
Làm sao xực đủ mấy năm hả trời?
Tiên bèn đi đánh cá hồi
Bắt chim cánh cụt với người ki-mô
Một ngày sóng vỗ lô xô
Chiếc thuyền đắm dạt lô nhô một nàng
Vân Tiên mắt tưởng quáng quàng
Hương Trà thuở nọ sao sang nơi này
Hai người không rượu mà say
Ôm chầm kể lể nỗi này tình thân
Trà rằng sớm tối bần thần
Nhớ Tiên đến nỗi khỏa thân suốt ngày
Tòa soạn bỏ lại riêng tây
Thuyền trong sóng cả tháng ngày tìm Tiên
Có thầy Bùi Kiệm hướng tiền
Bây giờ không biết bóng chim đâu rồi
Lại là Bùi Kiệm người ơi!
Mấy lời lạy tạ cho người trích tiên
Trà Tiên sung sướng liền liền
Mà quay trời đất đảo điên đất trời
Nơi này không thích hợp rồi
Quá trời giá lạnh dám ngồi khỏa thân!
Thảo nguyên mình đến mà mần
Phất phơ lau sậy tâng tâng khuất nhìn
Trà Tiên vó ngựa lình xình
Mà sang thảo mạc làm tình... duyên mơ
Thế là thành một bài thơ
Gái tài, trai cảm đôi bờ khít răng
Nhưng mà có biết được rằng
Phần sau hãy đọc mà phăng thêm nhiều...
-
(1) Naomi Campbell là người mẫu nổi tiếng thế giới.
◦◦◊◦◦
Gió ngàn lau sậy liêu biêu
Trà Tiên nắc nẻo bỗng điều xảy ra
Hương Trà đau bụng ối chà
Vì tiêu chảy cấp mà ra tụt quần
Bờ ao chạy vội tủm tùm
Hương Trà ngồi xuống khùm khùm lưng cong
Trời ơi! đàn sấu sổ lồng
Hăm he cắn bập bờ mông của Trà
Trà bèn khóc thét kêu la
Cái mông trắng hếu vài ba dấu hằn
Vân Tiên nhìn thấy băn khoăn
Trời, sao răng sấu giống răng của... mình
Căn nhà trước mặt nhỏ xinh
Nơi miền cô quạnh thình lình tiếng ai
Ơ kìa! Kim Trọng thở dài
Ôm chầm Tiên lấy kể ngay nỗi niềm
Đại ca xa bấy nhiêu niên
Mà sao trẻ mãi muộn phiền quẳng đâu
Tháng ngày thoắt cánh qua mau
Anh em mình vẫn dài lâu tấm tình
Đệ giờ mấy cuộc lênh đênh
Về đây chăn sấu buồn tênh tháng ngày
Tìm anh chẳng gặp lâu nay
Bây giờ có cả chị đây mà mừng
Mấy con sấu láo cà tưng
Em mang mần thịt nhậu mừng ngày vui
Thế là Trà xuống lui cui
Nhóm than khơi bếp nướng trui sấu này
Ngờ đâu cái đít xát xay
Kim cười cho cả một cây thuốc thần
Vi-a-ra thuốc dược tân
Trộn hai thứ xức nhẹ bâng cái mình.
Bỗng đâu sấm nổ ình ình
Một đoàn đảng cướp hình hình câng câng
Đi đầu tên Thiết Mộc Chân
Tung hoành đại mạc chẳng mần từ ai
Thiết ta mặc áo bào dài
Cổ đeo “ra-vát” tay cài “măng-sơ”
Tóc tai thì lại bơ phờ
Trên đầu đội mũ in cờ chú Sam
Xấc la xấc láo hất hàm
Thị uy nạt nộ càm ràm với Tiên
Vân Tiên bạt kiếm chơi liền
Ngờ đâu Thiết vẫn cười nhìn: “Bùi đâu?”
Họ Kim hớt hải nói mau:
“Đại ca hãy chạy mà cầu vận may
Đệ đây không uổng kiếp này
Mà đem cái mạng gan lầy đất sâu”
Thiết liền phất khẩy tay cao
Họ Kim thành khói bay vào hư không
Vân Tiên nước mắt lưng tròng
“Còn gì mà mất, ngủm không là gì”
Chợt đâu có tiếng cười hì
Họ Bùi xuất hiện mỉm chi áo nhàu
Bảo rằng mày không xứng đâu
Trò tao là Giắc xực mau thằng này
Giắc ngồi lưng sói ngô ngây
Vẫn là dáng điệu thuở ngày gặp Tiên
Giắc bèn đấu chưởng liền liền
Thiết ta đuối sức gan liền vẫn chơi
Thiết bèn bóc hột mít xơi
Mà rồi bủm bủm xì hơi độc ngầm
Giắc đâu ngờ – bỉ ổi thâm
Tưởng rằng chạy tét là cầm chắc thua
Cuồng phong bỗng táp gió lùa
Hàng Long thần chưởng mà vùa Mộc Chân
Kiều Phong nộ khí rần rần
Giờ đây xuất hiện đạp bằng tà ma
Thiết ta thút thít xin tha
Kiều Phong khinh rẻ lột ra áo quần
“Từ nay mày phải truồng trần
Nếu mà có mặc cái thân khó toàn”
Giắc, Phong, Tiên lại hân hoan
Hương Trà cùng bọn nhập đoàn liên hoan
Nhưng Bùi giờ lại mây ngàn
Chim bằng vô định bóng hoàng hôn trôi.
Hôm sau Trà ói mửa rồi
Kiều Phong tinh ý! ôi thôi có bầu
Giắc bèn thở một lời sâu
Vân Tiên sốt ruột nói câu giã từ
Giắc, Phong thoáng chốc đứ đừ
Nhưng rồi vẫn lặng lời từ biệt nhau
Càng nhiều lời sẽ càng đau
Ngàn cân không nặng bằng câu thơ tình
Trà Tiên một gói hành trình
Mà vào Từ Dũ xinh xinh bé mầm
Bỗng đâu có một thư thăm
Giám Sinh đưa gởi lời thầm nhắn mau
Nguyệt Nga gió cả cây cao
Lắt leo sắp gãy anh mau hãy về
Bước chân dài ngoẵng lê thê
Lời Trà êm dịu: “Hãy về không sao!”
Vân Tiên bước thấp bước cao
Hai bên nặng cả nao nao đôi đầu
Ngẫm mình qua mấy nhịp cầu
Trà, Vân hơn cả tình sâu mộng thường
Nhưng Vân giờ một làn sương
Thì Trà nguyện gắng giữ đường ấm êm
Còn Kiều thoảng chút êm đềm
Giác Duyên chùa nọ đêm đêm nến dài
Thể Loan nàng đã về ai
Vẫn còn bé bỏng vẫn đài các ư!
Chần chần bóng ngả sông thu
Chênh chênh thấp thoáng tù mù lửa soi.
Lần trang sách cũ mà coi
Tiên còn ư ử ngâm đôi thơ Kiều
Trùng tên với cả người yêu
Mà sao nàng ấy đáng yêu quá chừng
Nguyễn Du gặp lại chắc mừng
Cụ hàng xóm ấy dễ cưng quá trời
Về nhà hỏi một lời thôi
Em Kiều của cụ đáng mười Kiều tôi
Đâu ngờ năm tháng đã trôi
Kiều giờ đã khác Kiều người năm xa.
Bước chân về gặp Nguyệt Nga
Ngờ đâu mợ ấy bà già khỏe ru
Giám Sinh mập tít thù lù
Bồ thêm con bé cái lu ú ù
Hoạn Thư con bé lu bu
Chào Tiên tíu tít cúc cu giỡn đùa
Vân Tiên xịt khói hơn thua
Phần sau hãy đọc, phân bua thêm nhiều.
◦◦◊◦◦
Nguyệt Nga bỗng chốc đăm chiêu
“Mợ giờ già yếu lắm điều cô đơn
Mà đêm gió lạnh từng cơn
Thèm trong hơi ấm dâu con thâm tình
Có con nhóc ở xóm mình
Mợ giờ muốn có nhà mình đón dâu”
Nguyệt Nga chưa nói hết câu
Vân Tiên nhảy dựng đụng đầu xà trên
“Con giờ lắm những chênh vênh
Hương Trà bụng bự lênh đênh trong đời
Làm sao tính được hả trời
Số mình em út lơi khơi phát phiền”
Nguyệt Nga giãy nãy liên miên
“Mầy mà không chịu tao điên chết liền
Kênh Nhiêu Lộc – nước suối điên
Tao đem mà uống mày khiêng tao về
Có con hàng xóm đừng chê
Tên Xù đẹp lắm mày mê nó liền”
Vân Tiên ơi hỡi Vân Tiên
Thừng tình nó quấn bò điên phải cày
Em Xù toét miệng má hây
Là cô dạy trẻ bóng bay tén tèn
Xù hay khoái những lời khen
Khi cười má phính “thổi kèn” khỏi chê
Đến ngày đám cưới Tiên dê
Em Xù tít mắt bụng xề nước tê
Vân Tiên “théc méc” khi phê
Tên “xù” mà lại không hề có lông?
Tình trong ánh nến má hồng
Xù ta đẹp lắm trăng lồng vàng sao
Vân Tiên tim đập nao nao
Mỗi người một vẻ tính sao bây giờ
Rồi đem viết lén tờ thơ
Trà ơi hãy đợi, chút chờ tình anh
Hôn Xù mấy cái rồi nhanh
Đăng trình khăn gói trời hành đường xa
Giám Sinh cùng với Xù, Nga
Hoạn Thư thoăn thoắt làm gà chia tay
Sầu đâu trắng nở đọt cây
Nguyệt Nga sung sướng Tiên đây rĩ rầu
Muôn đời con kiến nó bâu
Mật nào chả ngọt móc câu kiến càng
Tối trời hàng xóm bước sang
Căn nhà nho nhỏ cạnh ngang tối hù
Cụ đồ Chiểu cụ Nguyễn Du
Cháu chào hai cụ đú đù đi xa.
Vân Tiên trên bước đường xa
Trở về Từ Dũ ối chà nước tung
Một cơn bão lũ miền Trung
Cuốn phăng bệnh viện biết lùng nơi nao
Hương Trà lưu lạc phương nào
Giờ đây trắng xóa trong màu tang thương
Trời mang một góc tình thương
Vân Tiên nức nở bên đường tịch liêu
Rồi trong gió thoảng buổi chiều
Một “tay” sư cụ buồn hiu đứng nhìn
Bên tay sư – cô bé xinh
Tay kia thịt chó tình tình nhâm nhi
Hỏi rằng buồn cái nỗi gì
Đời ta vui lắm, tên thì Tuệ Hoan
Tuệ Hoan sư cụ càng ràng
Rủ Tiên bảng lảng tìm hoan lạc đời
Vân Tiên hứng chí lên khơi
Sông hồ quên lấy cuộc đời sắc không
Thế rồi quay cuộc mòng mòng
Cùng tay sư cụ long bong bến bờ
Tưởng rằng sư cụ nhuốc nhơ
Chuyên nghề gái gú cù bơ tầm phào
Ngờ đâu bóng cả trăng cao
Lạt Ma phật sống kinh vào huyền không
Vân Tiên trên bước ruổi rong
Nẻo tình như cuộc tồng ngồng khỏa thân
Tuệ Hoan tưởng những lần khân
Nào ngờ một sớm bất thần lăn quay
Thế là tan một giấc say
Cái hòm Tiên đóng, giường này Hoan ơi!
Ngờ đâu một sớm rụng rời
Cái hòm nhẹ hẫng xác người mất đâu
Thế là một giấc Trang Chu
Cao nhân thế ngoại họ Bùi và Hoan
Vân Tiên lột xác đổi hoàn
Phất phơ áo trắng lang thang tìm Trà
Một hôm quán phở đằng xa
Dừng chân ăn uống gặp là người quen
Vợ chồng Từ Hải chập cheng
Chuyên môn đánh đập kẻ hèn làm công
Có cô gái nhỏ cà bông
Yếu thân cô thế cái mông nát nhừ
Vân Tiên nổi giận hừ hừ
Đập tên Từ Hải dập mu cho chừa
Một tay trí thức từa lưa
Là Hồ Tôn Hiến phân bua thêm rằng
“Nỗi niềm có những băn khoăn
Thôi thì nhân nghĩa tình bằng huề đi”
Vân Tiên bỗng thấy hồ nghi
“Việt gian thuở nọ sao thì tốt ghê?”
Tôn Hiến bỗng lại cười hề:
“Chuyện xưa tích cũ đừng chê, buồn lòng”
Vân Tiên từ giã đi xong
Hiến và Từ Hải rắp tăm làm càn
Đánh cô gái – bất xang bang
“Phận mày – con kiến la làng được sao?”
Những quân khốn nạn vờ cao
Mà luôn thấp chũn hèn nào cũng ghê
Sa-tăng địa ngục lần về
Giấu hình giữa cõi đi về thế gian
Tình tang ơi hỡi tình tang
Chuyện Tiên lắm những quáng quàng... sang trang.
◦◦◊◦◦
Vân Tiên đến một ngôi làng
Nhà đâu không thấy chỉ hang hóc đầy
Mọi người đói khổ lắt lay
Đi đào dầu mỏ cho bầy trưởng thôn
Trưởng thôn tên Bút sồn sồn
Là tay cao thủ quyền côn đứng đầu
Vân Tiên tức giận quát mau
Một quyền ra sức chiêu đầu Tiên đua
Thế là kiếm bạt như mưa
Bút ta chống đỡ chạy mua thương thần
Đây là vũ khí tối tân
Đầy trời tên lửa làm Vân Tiên nhào
Cái đầu Tiên váng ngàn sao
Khắp người thương tích chỗ nào lành đâu
Bỗng đâu trời tối đất sầu
Võ Công làm phép cứu mau Tiên về
Khi Tiên thiêm thiếp ngủ mê
Thể Loan chăm sóc vỗ về giấc sâu
Vân Tiên váng mắt nhức đầu
Khi ngồi tỉnh lại buồn rầu ăn xôi
Võ Công bổi hổi bồi hồi
Vì xưa tức giận ôi thôi đừng phiền
Bây giờ tay Bút quậy điên
Bắt người rồi lại xích xiềng quái ma
Ta đây tài phép thua xa
Vào trong non thẳm để mà trốn đây
Vân Tiên nửa tỉnh nửa say
Bùi, Hoan ở chốn nào đây mà tìm
Ai mang cục đá ném chìm
Mặt hồ váng vất nỗi niềm mang mang
Bỗng ồ! hai cái cẩm nang
Đồng, Mì thuở nọ còn mang bên mình
OK hàng chữ xinh xinh
Cao su bao một cái hình Giắc đây
Bao kia một tấm hay hay
Là hình cái móc mà tay Giắc cầm
Lạ sao lời lẽ uyên thâm?
Nát đầu Tiên nghĩ lầm thầm chưa ra
Võ Công bỗng hét cái: “A!”
Phải chăng câu pháp phá là thương kia?
Tiên bèn hú gọi Giắc dìa
Cầu mong cho Giắc chàng kia hãy về
Vẫn ngồi lưng sói ngô ngê
Rượu chè bê bết lê thê làu bàu:
“Thương kia sức mạnh ghê màu
Chuyên nghề đánh thẳng – đón đầu là thua
Thắt lưng tiến sát mà vùa
Móc câu du kích ta xua đường vòng
Nó đánh – ta chạy long bong
Để khi nó mệt đập mồng nó đau”
Giắc bèn tay trái giở mau
Cổ tay bị chặt lắp vào móc câu
Vân Tiên thương cảm rầu rầu
“Ngày xưa mình có biết đâu nỗi niềm”
Giắc cười ngọt nước dừa xiêm:
“Thần câu tuyệt kỹ nào tìm được đâu!
Kiều Phong thần chưởng nhiệm màu
Đôi phần nể mặt cái câu thằng này
Thiết Mộc Chân – chỉ đùa say
Nếu mà ta giật cũng bay cái đầu
Chuyện tầm phào – có xứng đâu
Cõi người hãy giữ một câu nhân tình
Nhưng mà tay Bút dơ hình
Cường hào ác bá phải binh nó liền”
Vân Tiên đảm lược chịu liền
Bàn tay xin bỏ để xiềng móc câu
Giắc bèn đôi mắt chớp mau
Mà lòng nhỏ lệ thẳm sâu hút nhìn
Giắc cười nói nhỏ với Tiên
“Hãy dùng câu kiếm thay liền thủ câu
Dẫu rằng chẳng thể bằng đâu
Cũng là đủ để giật hầu Bút kia”
Giắc truyền bí quyết lia chia
Một chiêu tối hậu – Bút dìa với ma
Hôm sau vẫn thế như mà
Vân Tiên thương tích lắc la cái mình
Bút ta ngạo mạn đứng nhìn
Mèo già vờn chuột xính xình tung tăng
Bỗng đâu thép lóe cái băng
Móc câu chợt chớp, giật phăng nửa mình
Thôi rồi một đống như sình
Thần câu đoạt mệnh – bỏ mình tà ma
Lời đồn chẳng thể nào nào ngoa
“Chỉ là ánh chớp” mới là thần câu
Ngậm ngùi ngọn cỏ dàu dàu
Vân Tiên đứng lặng trong màu hoàng hôn
Bên trời bẻ kiếm buồn chôn
Thần câu xin để lời đồn khói mây.
Thể Loan lém lỉnh má hây
Chạy bay đến nắm bàn tay Tiên về
Ứ ừ anh hãy đừng chê
Bây giờ có mệt vẫn mê... làm liền
Mệt! Anh có liên xiên
Không sao! Em vẫn cứ ghiền anh luôn
Vì anh... hí hí... tuôn tuôn
Hôm nay dẫu oải mình tuồn hôm mai
Vì anh khỏe lắm dài dài
Kiếm kia bị gãy kiếm đây vẫn còn
Cái này vẫn tưởng bé hon
Mà khi bự chảng ton hon em cầm
Ố ồ nóng hổi hâm hâm
Lên tiên em chỉ cần cầm vài giây
Thể Loan như thể bóng bay
Tròn la tròn lẳng đè ngay kiếm này
Vân Tiên lại gặp cấn gay
Đứt hơi mà vẫn... trồng cây giữa trời
Bướm kia phấp phới vờn khơi
Thể Loan - kỵ mã làm người Cổ Mông
Bỗng đâu nước lũ tràn đồng
Bồng Loan, Tiên chạy tồng ngồng lên non
Ối giời lắm những chon von
Chuyện Tiên lắm những... để còn phần sau.
◦◦◊◦◦
Tối trời sườn núi cao cao
Căn nhà bé tẹo thì thào Anh văn
Phương Hồ cô giáo trẻ măng
Thân hình múp máp miệng tăng tăng cười
Vân Tiên đứng ngẩn trồng trời
Người đâu đẹp thế lơi khơi nơi này
Phương Hồ cười mỉm tóc mây
Liếc nhìn tủm tỉm: “chàng này! quần đâu?”
Vân Tiên mặt thẹn đỏ ngầu
Thể Loan ghen tức lầu bầu đi vô
Thế là câu chuyện Phương Hồ
Lên non cõng chữ mấy bồ tiếng Anh
Ở đây non thẳm rừng xanh
Mấy em đóng khố vẫn rành tiếng tây
Phương Hồ bí mật xì đây
Ở đây thỉnh thoảng tiên hay giáng trần
Bọn này hay nói tiếng Anh
Vì chưng du lịch phải rành đó thôi
Mấy em sơn nữ xí xồi
Ban ngày đóng khố đêm rồi quần “din”
Tiền vô nước chảy như nêm
Những điều bản sắc phải thêm giữ gìn
Bọn tiên lắm những khùng khìn
Sẵn sàng chi đẹp khìn khìn tào lao
Trên trời khổ hạnh hanh hao
Thèm trong nhân thế lao xao bóng người
Phương Hồ nước miếng không rơi
Cái duyên khả ái lặn rồi lại lên
Bóng nghiêng nắng ngả chênh vênh
Thể Loan bên cạnh, tâm tình nơi nao
Phương Hồ nhỏ nhẹ thanh tao
Đồng, Mì hai chị chung vào nhà tiên
Em đây phạm lỗi non tiên
Xuống trần một chút hồn nhiên vui đùa
Đến giờ hơn bốn chục thu
Mà như con gái ôn nhu “chết” người
Vân Tiên phút chốc lả lơi
Đèn trong bóng ảo ru hời tình ơi!
Thể Loan tức giận tràn hơi
Đùng đùng bỏ chạy đến vời Võ Công
Võ Công cười hệch như bông
Năm thê bảy thiếp cũng không lạ màu
Vân Tiên không bỏ mày đâu
Thôi thì chung hưởng chia câu thơ tình
Đàn ông lắm nỗi “đa tình”
Kèm thêm hai chữ “chung tình” cũng hay
Thể Loan quên mất cú cay
“Em đây gọi chị thẳng ngay tấc lòng”
Vân Tiên bỗng lại chạnh lòng
Trà, Kiều biết ở lông bông nơi nào
Còn Xù cười toét má hây
“Thổi kèn” thuở nọ nghề này quá phê.
Bỗng đâu số 7 bão về
Cửa nhà tan nát chẳng hề còn đâu
Thể Loan bộp chộp mặt nhàu
Võ Công chậm chạp buồn rầu suy tư
Vân Tiên quyết đoán đứ đừ
“Phương Hồ nàng hỡi phép mừ có chăng?”
Hồ rằng em đã người trần
Linh đơn để lại bâng khuâng nơi nào
Nàng ta suy trước tính sau
Trong màu xanh dịu có màu thúy thâm
Em biết kỹ sư cống hầm
Tên là Đức Cống tài thần nghề hay
Bách Khoa tốt nghiệp trường này
Cầu đường, nhà cửa hắn xây tuyệt vời
Bây giờ em sẽ gọi mời
Cậu ta xây hộ nhà nơi bão rồi
Em nghe cậu ấy bồi hồi
Vì chưng hiếm muộn thèm nôi bé nằm
Cậu ta lấy vợ mấy năm
Mà đêm hai đứa chỉ nằm buồn thiu
Em đây có biết mấy chiêu
Rượu bìm ngâm với mấy liều thuốc tiên
Cậu ta với vợ uống liền
Ngày dài đêm sáng bụng xiền bự to
Cậu ta vốn dĩ khỏe to
Thuốc em chắc sẽ khỏi lo, nghiệm liền
Đức Cống bụng dạ rộng hiền
Tâm tình quảng đại thích khiêng việc người
Huống hồ mình đã trả mời
Thuốc tiên cậu ấy mừng rơi mắt nhìn.
Đức ta khoái chí lình khình
Xi măng một bịch bên mình đeo mang
Tay cầm mấy cọng sắt gang
Chỉ trong mấy bữa thênh thang mấy nhà
Cậu ta chem chép ba hoa
Không ngờ chuyện thật hơn là lời kia
Đức ta cười nói hi hia
Rượu bìm xin vội chạy dìa nhà riêng
Hố ham chẳng kể lời khuyên
Vội tu một phát hết liền rượu tiên
Í a í ới liên xiên
Trời ơi chết tía! vợ hiền mau ra
Rồi trong mấy tháng chẳng xa
Sinh tư, bốn đứa do là hố ham
Nuôi con thiếu thốn tính làm
Đức, Tiên hợp tác để kham nhà thầu
Cùng Tiên xây một cái cầu
Cần Thi tên gọi gái bâu bến bờ
Có tay giáo chủ Biu-Tơ
Sở Khanh ngày nọ xin mờ góp chung
Ngoài ra có bác áo thùng
Để râu cứt mũi tùng tùng tham gia
Dẫu rằng tài trí vươn xa
Chết danh tên gọi là “Già-mà-ham”
Già ta một chốc làm xàm
Bày trò ôm iếc quên ngâm trụ cầu
Thế là một nhịp rơi mau
Của tiền sinh mệnh sông sâu ơ hờ
Vân Tiên nổi quạu quát to
Già ta khẳng khái chịu lo đền liền
Mấy năm quặt quẹo ngày xiên
Bụi mờ ánh mắt nơi miền sông sâu
Mồ hôi nước mắt cây cầu
Bây giờ thành vóc như lâu đài vàng
Đức, Già, Tiên, Sở liên hoan
Cụng ly đôm đốp la làng xênh xang
Tiệc vui Sở gọi một nàng
Xin đây giới thiệu là hàng phu nhân
Hôm nay vừa đủ bao năm
Tiệc này sẵn dịp gọi mần ngày vui
Từ trong vóc sáng rạng ngời
Một nàng diễm tuyệt thẹn rơi hoa nhìn
Một tay gõ phím xinh xinh
Tay kia nhịp phách khúc hình câu ca
Tưởng rằng thế giới ta bà
Chỉ như bóng nhỏ cái hoa tặng nàng
Từ trong túy lúy thênh thang
Tỉnh người Tiên lại rụng ngang tấc lòng
Nàng kia cung phách vừa xong
Quay đầu nhìn lại ngã ngang cái đùng!
Lá là lắm những bung xung
Phần sau hãy đọc mà lùng... vì sao?
(Còn tiếp)